Tô Bạch trình bày đầy đủ nội dung đơn kiện. Nói một cách đơn giản thì Ngân hàng Lai Hải đã không tuân theo quy định của pháp luật.
Sau khi nghe Tô Bạch trần thuật xong, Chánh án quay đầu nhìn về phía ghế bị cáo: "Đối với yêu cầu tố tụng của bên nguyên cáo, bị cáo có ý kiến gì không?"
Dư Mạn Xuân ngồi trên ghế bị cáo, cô ta bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía ghế bên nguyên cáo, sau đó mở miệng: "Thưa Chánh án, bên chúng tôi xin được bác bỏ tất cả yêu cầu tố tụng của bên nguyên cáo. Hơn nữa thì tôi cho rằng bên chúng tôi không có bất kỳ trách nhiệm nào trong việc này, vì thế nên chúng tôi không cần phải bồi thường."
Khương Duy ngồi trên ghế nguyên cáo trong nháy mắt liền mất bình tĩnh.
Ý gì đây? Nói lời này là đang có ý gì đây?
Toàn bộ tiền vốn của anh ta đều đã bị mất sạch, bên bán sản phẩm quản lý tài chính bảo hiểm lại không muốn bồi thường, vậy mà họ còn dám nói là không muốn gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì ư?
Đây không phải là chơi xấu sao/!
Chỉ là, không đợi Khương Duy mở miệng thì Dư Mạn Xuân đã liền tiếp tục lật tài liệu chứng cứ và trình bày: "Thưa Chánh án, phía chúng tôi muốn đệ trình chứng cứ mới."
"Trong quá trình trao đổi chứng cứ vừa rồi, bên tôi đã xem qua chứng cứ của đối phương rồi. Đối với chứng cứ mà đối phương đã đưa ra về việc mua sản phẩm bảo hiểm, chúng tôi không đồng ý."
"Chứng cứ chúng tôi đệ trình là nội dung thỏa thuận cụ thể với bên nguyên cáo lúc mua sản phẩm quản lý tài chính."
Vừa nói những lời này, Dư Mạn Xuân vừa giao hợp đồng cụ thể cho nhân viên công tác bên cạnh. Sau đó, nhân viên công tác đem lên cho Chánh án trên bục thẩm phán.
Dư Mạn Xuân tiếp tục mở miệng: "Căn cứ vào tài liệu chúng tôi đệ trình thì có thể thấy rõ là lúc trước, khi bên thứ ba ký kết thỏa thuận mua sản phẩm quản lý tài chính của bên chúng tôi, trong hợp đồng đã ghi rằng đây là quản lý tài chính rủi ro lớn và sản phẩm này cũng không phải là sản phẩm bảo hiểm."
"Nguyên cáo đã tuyên bố rằng sản phẩm tài chính của chúng tôi là sản phẩm bảo hiểm, điều này hoàn toàn không phù hợp với sự thật.Vì vậy, nhìn từ điểm này, chúng tôi tin rằng tất cả các đơn kiện của nguyên cáo đều nên bị từ chối."
Đối mặt với phần trình bày của luật sư bên bị cáo, Tô Bạch có hơi sửng sốt một chút. Sản phẩm đã bán không phải là sản phẩm bảo hiểm á?
Chuyện này có nghĩa là sao?
Rất nhanh, sau khi xem xong chứng cứ mới do bên bị cáo đệ trình, tòa án đã chuyển nó đến ghế bên nguyên cáo.
Tô Bạch chăm chú nhìn vào nội dung hợp đồng mà luật sư của bên bị cáo vừa trình bày, sau đó hắn lại so sánh với chứng cứ mà bên mình đã đệ trình.
Chứng cứ bảo hiểm mà hắn đệ trình là ảnh chụp màn hình lúc trước họ đã mua trên mạng của bên thứ ba,hình ảnh được hiển thị trên đó chính là bảo hiểm quản lý tài chính, không hề có rủi ro quản lý tài chính nào cả.
Họ đã thông qua chứng cứ này để xác định sản phẩm mua là bảo hiểm quản lý tài chính.
Nhưng đối phương thì lại… Thứ mà bên kia vừa đưa ra chính là hợp đồng mua sắm!
Nội dung hợp đồng là về quản lý tài chính phi bảo hiểm.
Để mà so sánh thì nội dung hợp đồng của đối phương hiển nhiên là có chứng cứ đầy đủ hơn.
Ban đầu Tô Bạch cũng muốn xem chi tiết điều khoản hợp đồng, nhưng khi đó Khương Duy lại không tải về hợp đồng quản lý tài chính cụ thể, nền tảng của bên thứ ba cũng đã gỡ sản phẩm này, vì vậy nên họ không thể tìm thấy chứng cứ liên quan.
Chuyện này vốn chẳng ảnh hưởng gì hết, dù sao thì ảnh chụp màn hình cũng đã đủ để chứng minh rằng sản phẩm mua là bảo hiểm quản lý tài chính.
Nhưng mà… Tình huống bây giờ là sao vậy?
Hiện tại đối phương lại trực tiếp đưa ra nội dung hợp đồng quản lý tài chính và nói rằng nội dung được viết trong đó không hề liên quan đến hợp đồng bảo đảm.
Chứng cứ của bên bị cáo đầy đủ hơn họ, Chánh án chắc chắn sẽ nghiêng về phía đối phương. Bên kia có đầy đủ chứng cứ để chứng minh rằng đây không phải là bảo hiểm tài chính, thứ mà họ đã mua chính là sản phẩm quản lý có tính mạo hiểm!
Hắn đã đưa sai yêu cầu tố tụng.
Nói thẳng ra –
Ngay từ đầu, người phụ trách sản phẩm quản lý tài chính này đã lợi dụng nhãn mác bảo hiểm tài chính và lãi suất cao để hấp dẫn các nhà đầu tư và người quản lý tài chính.
Trên thực tế thì họ đã lừa tất cả mọi người. Đây căn bản không phải là bảo đảm quản lý tài chính.
Cách làm này cũng tương tự như thủ đoạn góp vốn bất hợp pháp!
Không chỉ thực hiện hành vi góp vốn phi pháp mà còn làm thất thoát 4 tỷ tệ!
Cái này… Lá gan người nào to vậy?
Trong lúc Tô Bạch đang xem xét chứng cứ mới do đối phương đệ trình thì Dư Mạn Xuân mỉm cười. Cái khác không nói, chỉ cần nhìn vào chứng cứ mới mà bên họ vừa đưa ra thì đã có thấy rõ kết quả của vụ án này rồi.
Đơn kiện của phía nguyên cáo chắc chắn sẽ bị từ chối.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Dư Mạn Xuân tiếp tục mở miệng: "Thưa Chánh án, tình hình vụ án hiện đã vô cùng rõ ràng rồi. Phía chúng tôi có đầy đủ chứng cứ, về căn bản thì lời trình bày và đơn kiện của đối phương đều không có chứng cứ để dựa vào."
"Phía bên kia đã tuyên bố là sản phẩm của chúng tôi thuộc về quản lý tài chính bảo hiểm, và như đã thấy thì rõ ràng là nội dung trong thỏa thuận của chúng tôi không phải là quản lý tài chính bảo hiểm."
"Việc bị mất tiền vốn vẫn thuộc về hành vi thua lỗ bình thường khi đầu tư. Theo quy định của pháp luật thì các nhà đầu tư và quản lý tài chính phải tự chịu trách nhiệm, điều đó đã được ghi ra rất rõ trong nội dung thỏa thuận."
"Dựa trên những điều trên, chúng tôi xin Chánh án hãy phán định và bác bỏ đơn kiện của đối phương!"
Dư Mạn Xuân vừa nhìn ghế nguyên cáo, vừa bình tĩnh mở miệng.
Cô ta biết, với tư cách là người sáng lập văn phòng luật sư Bạch Quân thì trong phòng xử án, tỷ lệ thắng của Tô Bạch là rất cao.
Nhưng tại phiên tòa này, bất kể là Tô Bạch có kỹ năng biện hộ gì đi nữa thì hiện tại, sự thật và chứng cứ đều đã nằm trên bàn. Dù kỹ năng biện hộ có thần thánh đến đâu thì cũng vô dụng mà thôi.
Cô ta đã gửi đơn lên cho Chánh án để bác bỏ yêu cầu của bên nguyên cáo.
Không có gì bất ngờ cả, Chánh án chắc chắn sẽ bác bỏ đơn kiện của luật sư bên nguyên cáo, Tô Bạch sẽ bị thua kiện!
Người sáng lập ra văn phòng luật sư Bạch Quân, kẻ được gọi là “luật sư với tỷ lệ thắng kiện là 100%” - Tô Bạch.
Lần này sẽ phải bại dưới tay cô!
Dư Mạn Xuân mặc niệm trong lòng...
--
Trên hiện trường phiên toà, đối mặt với tình huống hiện tại, Tô Bạch vẫn giữ im lặng.
Ở trung tâm của cuộc chiến pháp lý này, phía bị cáo đã chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Không cần nói đến những yếu tố khác, chỉ riêng chứng cứ mà họ đưa ra đã là một lợi thế áp đảo.
Chứng cứ được trình bày rõ ràng trước mặt, trên phiên toà này, phía bị cáo đã nắm giữ ưu thế tuyệt đối.
Bởi vì phía nguyên cáo không có đủ chứng cứ để phản bác, trong khi chứng cứ của đối phương lại vô cùng đầy đủ.
Điều đáng chú ý là!
Theo những gì đã được trình bày, chứng cứ mà phía nguyên cáo cung cấp chỉ đơn thuần là chứng cứ nhãn hiệu, không phải là chứng cứ hợp đồng pháp lý thực tế.
Nói một cách đơn giản, họ, với tư cách là nguyên cáo, đã đưa ra chứng cứ về quản lý tài sản bảo vệ được cung cấp bởi bên thứ ba, và dựa vào đó khẳng định rằng đây là quản lý tài sản không lời không lỗ.
Trong khi đó, phía bị cáo dựa vào nội dung hợp đồng để khẳng định rằng đây không phải là quản lý tài sản không lời không lỗ.
Nó giống như một lời hứa miệng và một hợp đồng được ký kết rõ ràng.
Thẩm phán sẽ tin ai?
Thẩm phán sẽ chấp nhận chứng cứ nào?
Rõ ràng là thẩm phán sẽ chấp nhận chứng cứ trong nội dung hợp đồng.
Bởi vì theo quy định pháp luật, khi mua sắm theo dịch vụ quản lý tài sản, đương sự phải đọc kỹ nội dung hợp đồng và chấp nhận tự chịu trách nhiệm với những rủi ro xảy ra.
Dựa vào tình hình hiện tại, cuộc chiến pháp luật này rất khó xử lý.
Trên ghế của của thẩm phán, thẩm phán nhìn về phía Tô Bạch đang ngồi trên ghế của nguyên cáo, mở miệng hỏi:
"Trước mắt phía bị cáo đã đưa ra các chứng cứ liên quan."
"Dựa vào chứng cứ này, có thể thấy rõ ràng rằng dựa theo nội dung hợp đồng, đương sự nguyên cáo mua sắm theo dịch vụ quản lý tài sản không phải là dịch vụ không lời không lỗ."
"Luật sư của phía nguyên cáo có quan điểm gì về vấn đề này?"
Tô Bạch hít một hơi rồi nói: "Chánh án."
"Bên tôi vừa rồi đã đưa ra chứng cứ chứng minh rằng đương sự của chúng tôi có ý định mua sắm theo dịch vụ quản lý tài sản không lời không lỗ."
"Hơn nữa, biểu hiện của bên thứ ba cũng cho thấy đây là quản lý tài sản không lời không lỗ."
"Vì vậy, mặc dù phía bị cáo đưa ra tài liệu liên quan, nhưng bên tôi khẳng định rằng chúng tôi đã mua sắm dịch vụ quản lý tài sản không lời không lỗ, và chúng tôi là bên thứ ba không mang ý xấu."
Lúc này, Dư Mạn Xuân ngắt lời Tô Bạch:
"Bất kể đương sự nguyên cáo là người thứ ba là người có ý tốt hay không, nhưng dựa vào chứng cứ mà phía nguyên cáo đưa ra, nó chỉ chứng minh đây là trách nhiệm trên nền tảng, cùng với trách nhiệm của đương sự, không phải trách nhiệm của ngân hàng chúng tôi."
"Ngân hàng chúng tôi đã quy định rõ ràng trong hợp đồng rằng đây không phải là dịch vụ quản lý tài sản không lời không lỗ."