Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 101 - Chương 101: Thôn Trang Thứ Hai Tiến Vào Tầm Nhìn

Chương 101: Thôn trang thứ hai tiến vào tầm nhìn Chương 101: Thôn trang thứ hai tiến vào tầm nhìn

Lương Thế Hiền đã bắt đầu phát cháo cứu dân.

Đầu tiên bắt đầu là huyện thành, ngay dưới mí mắt của hắn.

Trước cửa nha môn huyện Trừng Thành bày một cái đài tế dân, dùng bột mì của Lý Đạo Huyền cho nấu thành canh đặc sệt, bỏ vào trong mấy cái thùng lớn.

Lương Thế Hiền tự mình áp trận, ngồi bên cạnh đài tế dân, mắt nhìn chăm chăm vào nha dịch phụ trách phát lương.

Mà sư gia Thiệu Hưng của hắn thì tất bật, không ngừng chạy qua chạy lại giữa nhà bếp và đài tế dân.

Huyện Trừng Thành lúc này đã là khổ hải, vốn nạn hạn hán đã rất khó sống, sau khi tặc quân nổi lên, bách tính không muốn theo giặc lại càng khó sống hơn, rất nhiều dân chúng đã rời bỏ gia viên của mình, vứt bỏ ruộng đồng nhà mình, chạy đến huyện thành làm ăn xin cầu sinh.

Dẫn đến trong huyện thành ăn xin khắp nơi, một mảnh thối nát.

Tin tức quan phủ muốn phát cháo do nha dịch tuần thành hô vang, các nạn dân nghe được liền chạy hết về hướng đài tế dân.

Không mất bao lâu, nạn dân đã chen chúc trong ba tầng ngoài ba tầng.

Nếu như đổi lại là một phú gia đại hộ bình thường nào đó phát lương thực, nói không chừng nạn dân sẽ ùa lên mà cướp đoạt, hất tung cả đài tế dân.

Nhưng huyện lệnh lão gia đích thân tọa trấn, rất nhiều nha dịch và bang nhàn duy trì trật tự, các nạn dân cũng không dám xằng bậy, ngoan ngoãn xếp hàng, cầm chén bể tới nhận cháo bột mì.

Có người nhận một chén cháo bột mì rồi vội vàng bước nhanh tới góc đường, nâng một người nhà đang hấp hối, gầy trơ xương dậy, chậm rãi đổ cháo vào trong miệng người nhà, miệng còn lẩm bẩm: "Cuối cùng đệ cũng được cứu rồi, uống cái này, đệ sẽ không chết đói... đệ sẽ được sống..."

"Ca... cũng uống đi. ."

"Ta cũng uống!"

Hai người chia nhau uống hết chén cháo bột mì, rồi nằm thẳng cẳng ra đất, vuốt bụng, đang lo lắng ngày mai phải làm sao, liền nghe bọn nha dịch đồng thanh quát lớn: "Đừng lấy nhiều, uống no là được rồi, không cần để dành ngày mai, ngày mai huyện tôn đại nhân còn ở đây phát cháo, nghe rõ rồi chứ? Mỗi ngày đều sẽ có!"

"Đệ... mỗi ngày đều có kìa... Huyện Trừng Thành chúng ta, cuối cùng cũng có quan tốt..."

"Ca, chúng ta rốt cuộc sống rồi, hu hu hu..."

Hai huynh đệ ôm vai nhau mà khóc, trên người cả hai có điểm sáng nhàn nhạt bay lên, bay vèo qua trời cao, bay qua hơn ba mươi dặm đường, bay đến thôn Cao Gia, rơi vào trong cái hộp.

Lý Đạo Huyền chứng kiến,"chỉ số cứu vớt" đang tăng rất nhanh, chỉ thời gian một bửa sáng đã tăng hơn 10 điểm. Dựa theo như vậy mà tính, người vốn sẽ chết đói, lại được bữa cơm này cứu sống, ít nhất có vài trăm người.

Sương mù chiến tranh trong hộp khẳng định được mở rộng không ít.

Lý Đạo Huyền đưa tay ấn lia lịa lên bốn cái nút "Đông nam tây bắc" trên hộp.

Quả nhiên, tầm nhìn thoáng cái được mở rộng rất nhiều, hướng nam có thể vượt qua rừng trúc, thấy được sườn núi hoang phía xa, hướng bắc có thể vượt qua ngọn núi nhỏ mọc đầy cây khô kia, thấy được khu rừng cây khô phía sau núi và một khu vực đá mọc lởm chởm...

Ơ?

Lý Đạo Huyền đột nhiên phát hiện, ở bên góc tầm nhìn hướng đông bắc xuất hiện một thôn nhỏ hoang vắng, hắc, không ngờ có thể thấy được thôn trang thứ hai rồi.

Điều này thật quá tuyệt vời, đáng tiếc chính là trong thôn chỉ còn cảnh nhà tranh rách nát, thoạt nhìn không có một người sống, người trong thôn này đã di chuyển hết từ lâu rồi.

Nghĩ tới đây, Lý Đạo Huyền lại ồ một tiếng, vội vàng ấn vào nút "Trung", đưa tầm nhìn trở về trong thôn và tìm tới Cao Nhất Diệp: "Nhất Diệp, phía đông bắc thôn Cao Gia, cách xa khoảng 5 đến 6 dặm, có một thôn nhỏ, đó là thôn nào?"

Cao Nhất Diệp: "À, đó không phải là thôn Trịnh Gia sao? Thôn của Trịnh Đại Ngưu."

Trong nháy mắt khi Lý Đạo Huyền nghe được "Thôn Trịnh Gia", cái hộp kia chợt toả ra đại lượng kim quang. Cao Nhất Diệp không nhìn thấy kim quang này, mắt không nháy lấy một cái, nhưng Lý Đạo Huyền lại bị nháy mắt liên tục, đợi y nháy mắt xong, mặt bên hộp, bên cạnh hàng nút "Đông nam tây bắc trung", lại xuất hiện hai hàng chữ nửa trong suốt.

1, thôn Cao Gia.

2, thôn Trịnh Gia.

Y thầm nghĩ: hai hàng chữ này, sẽ không phải là tác dụng như ta nghĩ đấy chứ?

Đưa tay ấn một cái lên thôn Trịnh Gia, tầm nhìn trong hộp soạt một cái nhảy tới bầu trời thôn Trịnh Gia, lại ấn vào thôn Cao Gia, tầm nhìn lại soạt nhảy trở về bầu trời thôn Cao Gia.

"Hắc, quả nhiên là tác dụng như ta nghĩ!"

Nút chuyển đổi nhanh giữa các cửa sổ.

Mẹ nó, cái này quá thuận tiện!

Lý Đạo Huyền nói: "Nhất Diệp, gọi mọi người của thôn Trịnh Gia tới tập trung."

Chẳng mấy chốc, người của thôn Trịnh Gia tập hợp xong, nhân số cũng không nhiều, chỉ có 20 người.

Những người này đều là lương dân trung thực, lúc trước khi Trịnh Ngạn Phu theo Vương Nhị tạo phản, đã động viên thôn dân của thôn Trịnh Gia, phần lớn thôn dân đã đi theo Trịnh Ngạn Phu.

Nhưng 20 thôn dân này không muốn gia nhập phản quân, ở lại thôn, sau bị Tam Thập Nhị dùng bột mì lừa gạt tới thôn Cao Gia, từ đó vẫn luôn ở chỗ này, đến nay đã hơn một tháng.

Trong số này, người Lý Đạo Huyền hiểu rõ nhất chính là Trịnh Đại Ngưu.

Người này gây sự chú ý nhất của thôn Trịnh Gia, chỗ nào cũng có dấu răng của hắn.

Hiện tại Trịnh Đại Ngưu cũng đã trở thành người phát ngôn của cả thôn, hắn ngẩng đầu lên: "Thiên tôn có gì phân phó? Đại Ngưu cam đoan hoàn thành cho ngài, sau đó, hề hề, lấy ban thưởng đến đổi sô-cô-la của thôn trưởng."

"Câm miệng, tên ngu ngốc nhà ngươi."

Thôn trưởng của thôn Trịnh Gia ở trong đám người mắng: "Lời nói không biết lớn nhỏ."

Lý Đạo Huyền: "Vừa rồi các ngươi thấy người của thôn Cao Gia cày ruộng chuẩn bị gieo mạ, hình như có chút suy nghĩ đúng không?"

Mọi người đều trầm mặc.

An tĩnh vài giây, mới nghe được Trịnh Đại Ngưu khẽ lẩm bẩm: "Hâm mộ muốn khóc rồi đây, nhưng ở đây không có ruộng của chúng ta..."

Không sai, ruộng xung quanh thôn Cao Gia có hạn, hơn nữa đều có chủ, cũng không thể tùy tiện đi chiếm dụng.

Cho nên những nông dân trung thực này ngoại trừ hâm mộ, cũng chỉ có thể hâm mộ thôi.

"Ruộng của các ngươi đều ở thôn Trịnh Gia?"

"Đúng vậy!" Trịnh Đại Ngưu lớn tiếng đáp: "Nhà ta có hai mẫu đấy."

Lý Đạo Huyền: "Ừm, các ngươi có muốn về thôn Trịnh Gia không?"

Nhất thời, người thôn Trịnh Gia đều trầm mặc, có vẻ không dám trả lời, rất sợ nói sai sẽ bị thiên tôn ghét.

Trái lại Trịnh Đại Ngưu can đảm nhất, hắn ngẩng đầu nói: "Ta không muốn về, ta ở đây giúp thiên tôn làm việc, đã rất vui rồi, nhưng cha ta muốn về làm ruộng, ông ấy ngoại trừ làm ruộng thì không có bản lĩnh nào khác, không thể giúp được thiên tôn."

Lý Đạo Huyền: "Chỉ có làm ruộng, hắn mới có thể vui vẻ, đúng không?"

Trịnh Đại Ngưu lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Khi cha ta làm ruộng là vui vẻ nhất, còn vui hơn khi ta uống nước Phì Trạch Khoái Lạc nữa."

"Được thôi."

Lý Đạo Huyền: "Đại Ngưu, ngươi gọi Cao Sơ Ngũ tới, lập tức lái Xe Mặt Trời số 2, đưa các hương thân về thôn Trịnh Gia xem sao đi."

Trịnh Đại Ngưu vẻ mặt hoang mang.

Hắn ngẩn mặt ra, không biết thiên tôn có ý gì.

Lý Đạo Huyền: "Các ngươi xem sẽ biết."

Bình Luận (0)
Comment