Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1015 - Chương 1015: Chỉ Xử Lý Một Mình Ngươi

Chương 1015: Chỉ xử lý một mình ngươi Chương 1015: Chỉ xử lý một mình ngươi

Đinh Khải Duệ dẫn quân vừa mới chui ra khỏi phủ thành Ninh Hạ, liền thấy phía trước có một người kỳ quái, mặc y phục hiệp sĩ, quay lưng về phía phản quân, đối mặt với mình.

Cách đứng kỳ quái này khiến người ta khó hiểu.

Nhưng mà, Đinh Khải Duệ lại hiểu động tác tiếp theo của y, vậy mà lại giơ một tay lên, nhắm về phía bên này, còn châm lửa ngòi nổ.

Ngòi nổ cháy xèo xèo, tia lửa cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy.

Đinh Khải Duệ: "Đó sẽ không phải là hoả pháo chứ?"

Bộ hạ hai bên: "Sao có thể? Trên cánh tay làm sao có thể lắp hoả pháo? Cho dù có thể lắp thật, lúc nã pháo, chẳng phải vụ nổ sẽ chấn chết người sao?"

Bọn họ vừa dứt lời, "Oanh" một tiếng pháo vang lên, người kỳ quái kia đã nã pháo.

Đinh Khải Duệ giật nảy mình, binh sĩ dưới trướng hắn cũng đều giật mình.

Tiếp theo, liền thấy nơi xa xa phía trước bọn họ, "Oanh" một tiếng lại nổ vang lần thứ hai, thì ra viên đạn pháo mà người kỳ quái kia bắn ra ngoài còn có thể nổ hai lần.

Đinh Khải Duệ ngẩn người, dừng bước. Hắn nhìn ra được, đối phương cố ý bắn rất gần, không nhắm vào quân đội của hắn mà bắn, một pháo vừa rồi hiển nhiên chỉ là đe dọa, nhưng mình tiếp tục dẫn quân tiến lên, y sẽ nhắm vào quân đội của mình bắn thật.

Đinh Khải Duệ: "Người này làm gì vậy?"

Tuần phủ Ninh Hạ Vương Tập từ trong cửa thành sau lưng hắn xông ra, gấp giọng hô: "Đó là người mình, hai ngày trước, chính là hắn hỗ trợ thuyết phục, để phản quân dừng công thành."

Đinh Khải Duệ: "Ơ? Vậy hắn hiện tại làm như vậy là có ý gì?"

Vương Tập: "Bản quan đến hỏi xem."

Hắn chạy đến chỗ xa nhất phía trước, vừa rồi một pháo của Lý Đạo Huyền kia đã có tác dụng, Vương Tập cũng không dám tiến lên quá nhiều, chỉ có thể cách thật xa hô lên: "Thiếu hiệp, ngươi đây là có ý gì?"

Lý Đạo Huyền mở miệng nói: "Đương nhiên là bảo vệ những biên quân này."

Mọi người: "!"

Cả hai bên đều kinh ngạc.

Triệu bả tổng vừa rồi còn đang mắng Lý Đạo Huyền lừa gạt cũng ngây người.

Lý Đạo Huyền buông tay trái còn đang bốc khói xuống, trước tiên quay đầu nhìn biên quân một cái, sau đó mới quay đầu lại, đối mặt Vương Tập và Đinh Khải Duệ: "Binh lính của các ngươi đừng tới đây! Nếu dám tiến lên một bước, đừng trách ta dùng đại pháo nhắm ngay giữa đám người các ngươi."

Nói xong, y lại quay đầu nói với Triệu bả tổng và ba nghìn biên quân: "Các ngươi cũng đừng manh động, kiên nhẫn chờ thêm một canh giờ."

Triệu bả tổng: "Chúng tôi đã đợi hai ngày rồi, không đợi được vật tư ngươi hứa hẹn, lại đợi được quan binh."

Lý Đạo Huyền: "Vật tư đang trên đường, còn một canh giờ nữa sẽ đến."

Triệu bả tổng: "Ta làm sao tin ngươi nữa?"

Lý Đạo Huyền: "Không tin cũng phải tin, nếu không ngươi hiện tại sẽ phải đánh với Đinh Khải Duệ."

Triệu bả tổng: "Ta suất lĩnh ba nghìn biên quân, sẽ sợ một tên Đinh Khải Duệ quèn sao?"

Lý Đạo Huyền khẽ thở dài một hơi: "Ngươi thật sự cho rằng ba nghìn biên quân dưới trướng ngươi đều nguyện ý đi theo ngươi làm phản? Đinh Khải Duệ một câu 'Kẻ nào quy hàng sẽ được tha' ... bọn họ liền buông vũ khí, đứng một bên xem."

Sắc mặt Triệu bả tổng bỗng chốc trắng bệch.

Sáu tên bả tổng khác đi theo hắn tạo phản cũng đồng thời cứng đờ.

Không thể không nói, chuyện này khả năng rất lớn.

Lý Đạo Huyền thật sự không lừa bọn họ, mấy ngày nay, y đã ở bên ngoài hộp xem qua lịch sử, trên lịch sử gốc, bảy người này thật sự bị Đinh Khải Duệ chém đầu.

Lý Đạo Huyền: "Các ngươi cũng không phải thật tâm muốn tạo phản, nếu không, sẽ cho ta hai ngày này sao? Các ngươi nguyện ý chờ, chính là bởi vì bảy người các ngươi cũng không phải thật sự muốn tạo phản, chỉ là muốn đòi lại quân lương triều đình nợ mà thôi. Đã như vậy, vậy thì cho ta thêm một chút thời gian, cũng là cho chính các ngươi một cơ hội."

Đám người Triệu bả tổng trầm mặc.

Lý Đạo Huyền lại quay sang Đinh Khải Duệ: "Đinh đại nhân, vừa rồi lời ta nói với biên quân, âm thanh không nhỏ, ngươi cũng nghe được chứ?"

Đinh Khải Duệ: "Bản quan nghe được."

"Nghe được là tốt rồi." Lý Đạo Huyền: "Vậy ngươi cũng biết, bọn họ cũng không phải thật tâm muốn làm phản, chỉ là muốn đòi lại quân lương, thủ đoạn tuy có chút quá khích, nhưng nếu không quá khích, lại làm sao có thể khiến triều đình coi trọng?"

Đinh Khải Duệ trầm mặc.

Làm quan lớn kỳ thật trong lòng tự có tính toán, ngày thường bọn họ lười nghe tiếng nói của tầng lớp dưới, chuyện chưa gây lớn, ai cũng mặc kệ, khắp nơi đá bóng.

Chuyện biên quân bị nợ quân lương, ai mà không biết?

Nhưng mà biết thì biết vậy, không có một ai nguyện ý quản.

Nếu không phải lần này bảy toà biên bảo cùng nhau gây chuyện, Đinh Khải Duệ hắn vẫn sẽ không xuất động.

Nếu không người xưa làm sao lại sáng tạo ra câu "Chim nào hót được thì có sâu mà ăn" ?

Đinh Khải Duệ cái gì cũng hiểu, nhưng mà hiểu thì hiểu vậy, không có nghĩa là phải nghe ngươi, mặt mũi quan lớn rất quan trọng, sao có thể bởi vì một hiệp khách kỳ quái không biết từ đâu chui ra liền tự tìm phiền phức cho mình?

Đinh Khải Duệ trầm mặc mấy giây, ngẩng đầu lên: "Cho nên ngươi có thể uy hiếp bản quan?"

Lý Đạo Huyền nói giọng mỉa mai: "Ồ? Giở giọng quan lớn rồi?"

Đinh Khải Duệ: "Trên cánh tay lắp một khẩu pháo, khoe khoang khác người, nhưng vẫn không hù doạ được bản quan, bản quan ra lệnh một tiếng, mấy ngàn người đánh tới ngươi, pháo của ngươi bắn được mấy phát? Nổ chết được mấy người?"

Lý Đạo Huyền: "Ừm, ngươi nói có lý! Vậy ta cũng không cần pháo, binh sĩ dưới trướng ngươi cũng đều là những biên quân đáng thương, không chừng quân lương của bọn họ cũng bị nợ đó, chỉ là bọn họ tương đối nghe lời, sẽ không gây chuyện thôi. Ngươi ra lệnh một tiếng, bọn họ không muốn cũng phải lên, ta lấy đại pháo bắn chết bọn họ, ngược lại cảm thấy bọn họ có chút đáng thương."

Vừa nói ra lời này, binh lính sau lưng Đinh Khải Duệ liền tỏ vẻ cổ quái. Hình như có chút muốn khóc, nhưng lại khóc không ra được.

Lý Đạo Huyền: "Vậy ta chỉ xử lý một mình ngươi là được."

Nói xong, Lý Đạo Huyền nhấc chân, đi tới Đinh Khải Duệ.

Đinh Khải Duệ: "Ơ? Người này một mình đi về phía chúng ta?"

Vương Tập giật nảy mình, vội la lên: "Người này cực kỳ lợi hại, hoặc là nói cực kỳ quỷ dị, Đinh đại nhân phải cẩn thận."

Đinh Khải Duệ căn bản không để ý, trên cánh tay người này có một khẩu pháo tuy rằng rất quỷ dị, nhưng pháo đó đi càng gần càng không thể dùng mà? Còn có gì phải sợ? Y muốn tới tìm chết, vậy vừa vặn bắt lấy, sau đó lại xử lý phản quân là được.

Hắn phất tay nói: "Bắt người này lại."

Đối phó một người mà thôi, không ai coi trọng chuyện này, chỉ có mấy chục thân binh bên cạnh Đinh Khải Duệ hơi tiến lên vài bước nghênh đón, mấy ngàn biên quân phía sau thì lười động đậy.

Nhưng mà đối diện, người bên phía Triệu bả tổng lại nhất thời đều hứng thú.

Hai ngày trước, bảy tên bả tổng vây công Lý Đạo Huyền lại không làm y bị thương chút nào, sự việc còn rõ ràng trước mắt. Trong lòng mấy người Triệu bả tổng đều đang nghĩ: Lần này y thật sự đơn thương độc mã xông vào quân trận? Xem y đối phó được Đinh Khải Duệ hay không, liền biết lời y nói lần trước có phải khoác lác hay không.

Hai đội quân, sáu bảy ngàn người, cứ như vậy trơ mắt nhìn Lý Đạo Huyền từng bước một đi về phía Đinh Khải Duệ, càng đi càng gần.
Bình Luận (0)
Comment