Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1016 - Chương 1016: Hắn Không Phải Người

Chương 1016: Hắn không phải người Chương 1016: Hắn không phải người

Người đầu tiên nghênh đón Lý Đạo Huyền là thân binh của Đinh Khải Duệ, cũng không nhiều, chỉ mười mấy người.

Đối phó một người, không cần phái quá nhiều người ra ngoài.

Mệnh lệnh của Đinh Khải Duệ là "bắt người này lại", cho nên thân binh dưới trướng hắn cũng không có lấy vũ khí ra, đều là tay không nghênh đón.

Mấy nắm đấm đồng thời đập về hướng Lý Đạo Huyền, sau đó chỉ nghe thấy tiếng "Ầm ầm ầm" vang lên, mấy người đồng thời ôm nắm đấm lui về phía sau.

Còn Lý Đạo Huyền thì ngay cả phương hướng tiến lên cũng không thay đổi, tư thế đi đường cũng không đổi, giống như không có ai đánh y vậy, còn đang ung dung đi về phía trước.

Đinh Khải Duệ: "Ơ?"

Mấy người Triệu bả tổng cười thầm: Biết ngay sẽ như vậy mà.

Tiếp theo lại là mấy người đồng thời nhào lên, quyền cước cùng nhau chào hỏi với Lý Đạo Huyền, lần này thậm chí có người sử dụng cả chiêu thức đá hạ bộ.

Nhưng mà kết quả cũng không có gì khác biệt.

Sau một hồi âm thanh quyền cước đánh vào vật cứng vang lên, người công kích Lý Đạo Huyền hoặc là ôm tay, hoặc là nhảy dựng lên, đủ loại động tác kỳ quái nảy về phía sau.

Đinh Khải Duệ: "!!!"

Thân binh đội trưởng hô to: "Lấy binh khí."

Mấy người đồng thời rút trường thương và loan đao ra.

Những thứ này mà chào hỏi lên người, vậy thì muốn mạng người rồi.

Nhưng trên chiến trường cũng sẽ không có ai nhân từ hoặc là mềm lòng, lúc nên xuống tay, quân nhân tuyệt đối sẽ không mềm lòng chút nào.

Mấy cây trường thương đồng thời đâm tới Lý Đạo Huyền.

"Keng keng keng!"

Đầu thương vừa mới đâm vào da, liền cảm giác giống như đâm vào tấm sắt, sau một tiếng keng vang lên thì nảy ngược trở lại, lùi liền mấy bước.

Người vung đao chém tới thì nhìn thấy Lý Đạo Huyền giơ tay lên trước mặt che chắn, đao chém tới đều chém vào trên cánh tay Lý Đạo Huyền, cũng là một hồi âm thanh "keng keng", lưỡi đao bị cong, nảy lại khiến cho bọn họ hổ khẩu tê dại.

Mọi người kinh hãi: "Quái vật gì đây?"

Lý Đạo Huyền: "Vì bảo vệ dung nhan tuấn tú của ta, ta chỉ có thể đeo mặt nạ."

Nói xong, y móc ra một cái mặt nạ kim loại và đeo lên mặt.

Điều thú vị là, trên mặt nạ này vậy mà lại vẽ một khuôn mặt, giống y hệt mặt của y.

Mọi người: "Sở thích quái đản gì vậy?"

Phàn nàn thì phàn nàn, chiến đấu thì chiến đấu, Lý Đạo Huyền vẫn đang từng bước một đi tới Đinh Khải Duệ, ngay cả tiết tấu cũng không thay đổi.

"Lên lên lên! Giết quái vật này."

Biên quân rốt cuộc cảm thấy không đúng, một đám người hùng hổ giết tới, lần này đao thương kiếm kích, mười tám loại binh khí đều chào hỏi với Lý Đạo Huyền.

Chỉ nghe thấy âm thanh va chạm kim loại "keng keng keng leng keng leng keng" dày đặc, tất cả công kích của mọi người đều không có tác dụng.

Lý Đạo Huyền vung nắm đấm lên, một quyền đánh tới người chắn ngay phía trước, người đó kêu thảm một tiếng, ngửa mặt ngã xuống.

Lý Đạo Huyền: "Đừng cản đường, ta chỉ đánh người cản đường ta."

Nói xong, không để ý tới công kích hai bên sau lưng, cứ như vậy tiếp tục đi về phía trước.

Cảnh tượng này thật sự là quá mức khủng bố!

Đinh Khải Duệ ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống chiến đấu phía trước.

Người nam nhân đáng sợ kia, mặc cho đủ loại vũ khí chém về phía mình keng keng leng keng, y lại giống như không có việc gì, tiếp tục đi về phía mình, khuôn mặt vẽ trên mặt nạ sắt kia hình như cũng đang cười toe toét...

"Cản hắn lại! Cản hắn lại!" Đinh Khải Duệ phát ra tiếng hô hoảng sợ mất mặt.

Nhưng mà cản không được.

Binh lính đều đâm gãy cả trường thương, chém cong lưỡi cả loan đao, lại căn bản không có cách nào để cho người này dừng lại.

Có người hô lớn: "Bên trong y phục của hắn giấu thiết giáp."

"Giáp dày cỡ nào đây? Giáp bình thường thì trường thương của ta chắc là có thể đâm thủng."

"Thiết giáp trên người hắn ít nhất cũng dày hai tấc."

"Không thể nào, thiết giáp dày hai tấc phải nặng bao nhiêu?"

"Không chỉ là nặng, người cũng sẽ sưng lên chứ? Hắn rõ ràng là dáng người tiêu chuẩn mà."

"Mẹ kiếp! Chém không được."

"Nhanh cản hắn lại."

Lý Đạo Huyền tiếp tục tiến lên, từng bước một đi tới Đinh Khải Duệ, giống như bước chân của ác ma.

Đinh Khải Duệ sợ tới mức cả người đều không ổn, ngay cả chiến mã hắn cưỡi cũng bị dọa, bốn vó không ngừng lùi về phía sau.

Ngay cả trí thông minh của ngựa cũng có thể cảm nhận được, thứ đồ chơi trước mắt này không phải người.

Đinh Khải Duệ: "Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?"

Lý Đạo Huyền cười, ngẩng mặt lên, khuôn mặt vẽ trên mặt nạ cũng đang cười: "Ta là sứ giả trời phái xuống thưởng thiện phạt ác, ngươi tin không?"

Đinh Khải Duệ: "Ta tin ngươi mới là lạ."

Vừa lúc này bên cạnh có một thanh đao chém tới, keng một tiếng chém vào trên vai Lý Đạo Huyền, y thuận tay bắt lấy thanh đao kia, tay nắm lấy lưỡi đao cũng không chảy máu, dọa cho tên biên quân vung đao vứt đao bỏ chạy.

Lý Đạo Huyền cướp lấy thanh đao, thuận tay liền ném tới Đinh Khải Duệ, trong miệng còn kèm theo một câu: "Xem chiêu! Tiểu Lý Phi Đao!"

Tiểu Lý Phi Đao của y thật sự là quá mức lệch lạc, lệch không phải là một chút xíu, vèo một tiếng, bay qua khoảng nửa mét bên người Đinh Khải Duệ, không trúng.

Nhưng mà chỉ như vậy cũng đủ dọa cho Đinh Khải Duệ sợ chết khiếp, hét ầm lên rồi ngã xuống từ trên lưng ngựa.

Thủ hạ hai bên vội vàng đỡ hắn dậy.

Con ngựa kia vốn đã bị Lý Đạo Huyền dọa sợ, chủ nhân trên lưng ngã xuống, ngựa lập tức xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt chạy không còn bóng dáng.

Đinh Khải Duệ: "Ơ, ngựa của ta!"

Chỉ chậm trễ một chút như vậy, hắn liền thấy Lý Đạo Huyền lại đi gần về mình thêm mấy bước.

"A a a, bay đâu, mau cản quái vật này lại."

Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Đạo Huyền không phải người, biên quân vừa rồi còn dũng cảm vây công y, bây giờ cũng bắt đầu sợ hãi lùi về phía sau...

Người dám chắn ngay phía trước Lý Đạo Huyền thật sự là rất ít.

Lý Đạo Huyền một cước đá bay một tên chắn đường, một bước nhảy vọt, xoạt một cái nhảy đến trước mặt Đinh Khải Duệ.

Gia đinh của Đinh Khải Duệ liều chết bảo vệ chủ, gào lên rồi nhào tới Lý Đạo Huyền, ôm chặt lấy eo y, hô to: "Lão gia đi nhanh đi, ta tới ngăn cản quái vật này."

Lý Đạo Huyền: "Chậc chậc, thật bi tráng, lúc này nếu ta đập mấy quyền vào lưng ngươi, ngươi vừa phun máu tươi vừa nói lời này, có phải sẽ càng bi tráng hơn hay không? Khán giả đều sẽ cảm động muốn khóc."

Gia đinh: "?"

Đinh Khải Duệ hét lên một tiếng rồi xoay người muốn chạy.

Lại thấy Lý Đạo Huyền nhấc tên gia đinh đang ôm eo mình lên, coi như ám khí, ném tới Đinh Khải Duệ ...

"Ầm!"

Ám khí hình người to lớn, đập Đinh Khải Duệ ngã lăn trên đất.

Lý Đạo Huyền tiến lên một bước, một cước giẫm Đinh Khải Duệ dưới chân.

Mọi người xung quanh đều cứng đờ.

Đinh Khải Duệ sợ tới mức hồn vía lên mây, muốn lớn tiếng cầu xin tha mạng, lại không bỏ xuống được mặt mũi thân là quan lớn... Vấn đề mặt mũi, thà chết không khuất phục...

Một câu cầu xin tha mạng này, nghẹn ở cổ họng nửa ngày cũng không hô lên được.

Ngược lại Lý Đạo Huyền cũng không giết hắn, chỉ dùng một chân giẫm hắn, quay đầu nói với Vương Tập đang đứng ngây người như phỗng bên cạnh: "Vương đại nhân, ngươi xem, vẫn là ngươi xử lý sự tình tương đối hài hoà, hai ngày trước, ta và ngươi cũng không có đánh nhau. Nhưng mà cùng vị Đinh đại nhân này a, thì phải...chậc chậc chậc... Haiz!"
Bình Luận (0)
Comment