Chương 1017: Xử lý như thế nào?
Chương 1017: Xử lý như thế nào?
Bầu không khí có phần cứng ngắc!
Lý Đạo Huyền cứ như vậy giẫm lên người Đinh Khải Duệ, giằng co với đám biên quân.
Đinh Khải Duệ nằm trên mặt đất không dám động đậy, sợ mình có động tĩnh gì, tên quái vật này sẽ giết chết mình. Nhưng mà, người ta nằm im một chỗ, cũng rất khó chịu, một tư thế nằm ngửa quá lâu, toàn thân đều ngứa ngáy…
Sự chú ý bắt đầu không thể tập trung, nhịn không được mà nghĩ: Ta nằm im một chỗ còn toàn thân ngứa ngáy, hắn đứng yên một chỗ duy trì động tác một chân giẫm lên người ta, sao cơ thể lại không ngứa ngáy nhỉ? Cứ như vậy, không nhúc nhích, không thấy mệt sao?
Thế nhưng Lý Đạo Huyền thật sự không mệt.
Hai người cứ như vậy duy trì động tác một người nằm một người giẫm, binh lính xung quanh duy trì động tác muốn xông lên cứu người nhưng lại không dám, cứ như vậy cứng đờ nửa canh giờ.
Đám người Triệu bả tổng ở đằng xa, tất cả đều ngơ ngác.
Ba ngàn biên quân, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tên thiếu hiệp kỳ quái kia, vậy mà thật sự một mình xông vào quân doanh của Đinh Khải Duệ, chế phục hắn.
Trời đất ơi.
Lần này, bọn họ thật sự tin tưởng Lý Đạo Huyền rồi, hai ngày trước, Lý Đạo Huyền nói y không phải dùng kế hoãn binh, bây giờ xem ra, thật sự không phải.
Người ta thật sự có bản lĩnh một mình đánh tan một đội quân.
Nửa canh giờ trôi qua…
Lý Đạo Huyền đột nhiên lên tiếng: “Tới rồi! Đội vận chuyển tới rồi.”
Mọi người: “?”
Ngay lúc này, thám báo hai bên đồng thời phi ngựa chạy về, trên lưng ngựa lớn tiếng hô: “Thương đội, thương đội tới rồi… Một thương đội rất lớn, xe ngựa nối liền một hai dặm, vật tư, thật nhiều vật tư tới rồi…”
Triệu bả tổng mừng rỡ, hai người Đinh Khải Duệ, Vương Tập lại kinh ngạc: Thật sự tới rồi?
Hai quân cùng nhau nhìn về phía quan đạo hướng đông nam, ngóng trông.
Trên quan đạo cát bụi bay mù mịt…
Những người có mặt đều là người biết đánh trận, mà tướng quân biết đánh trận thông thường đều có một chiêu, “nhận bụi”, có thể thông qua cát bụi bay lên để phán đoán có bao nhiêu nhân mã.
Bọn họ chỉ cần nhìn thoáng qua, lập tức liền phán đoán ra được, tới là một đội xe ngựa rất lớn.
“Thật sự tới rồi!”
Triệu bả tổng mừng như điên: “Hắn không lừa chúng ta, không có!”
Cát bụi càng ngày càng gần, mọi người rất nhanh liền có thể nhìn rõ, đội xe ngựa tới kỳ thật có hai đội, một đội là thương đội của Ấm Đến Muốn Ngủ, giương cờ hiệu buôn bán. Một đội lại là đội vận chuyển trong quân, giương cờ hiệu của tổng binh Duyên Tuy là Thạch Kiên.
Người dẫn đầu là một tiểu võ quan, lớn tiếng hô: “Phía trước là biên quân Ngân Xuyên sao? Dừng tay! Các ngươi đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Mạt tướng phụng mệnh lệnh của tổng binh Duyên Tuy Thạch Kiên Thạch tướng quân, áp giải một nhóm vật tư cứu tế tới… Các ngươi không cần phải chịu đói nữa, mau buông vũ khí xuống, đừng đánh nữa.”
Ba ngàn phản quân của Triệu bá tổng đồng loạt hoan hô.
Đinh Khải Duệ và Vương Tập thì ngơ ngác, nhưng biên quân dưới trướng bọn họ kỳ thật cũng bị nợ quân lương đã lâu rồi, ăn bữa nay lo bữa mai, không biết bao lâu rồi chưa được ăn một bữa no, bây giờ nhìn thấy đội xe ngựa lớn này, làm sao không vui, cũng hoan hô theo.
Hai quân cùng nhau hoan hô, bầu không khí chiến đấu kia trong nháy mắt liền tiêu tan.
Lúc này Lý Đạo Huyền mới buông chân đang giẫm lên người Đinh Khải Duệ ra: “Dậy đi.”
Đinh Khải Duệ lật người bò dậy, bò được một nửa, phịch một tiếng lại ngã xuống, duy trì một tư thế quá lâu, cơ thể đã có chút tê dại, không còn linh hoạt nữa.
Gia đinh hai bên vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy.
Lý Đạo Huyền cũng không để ý tới bọn họ nữa, sải bước đi về phía đội vận chuyển.
Trong đội vận chuyển bây giờ có hai người phụ trách, một người là quản sự của thương đội, một người là do thôn uỷ Cao Gia phái tới, treo danh nghĩa của Thạch Kiên “tiểu tướng lĩnh”.
Hai người nhìn thấy Lý Đạo Huyền, đồng thời hành lễ: “Thiên Tôn, vật tư đã dựa theo yêu cầu của ngài, khẩn cấp đưa tới.”
Lý Đạo Huyền: “Làm tốt lắm, ghi đại công.”
Hai người mừng rỡ.
Lý Đạo Huyền xoay lưng về phía đội xe ngựa, xoay người, đối mặt với hai nhóm biên quân: “Bây giờ hãy xếp hàng, xếp thành hai hàng, thay phiên nhau tới lĩnh vật tư, nếu như chen chúc lộn xộn, chen hàng, không nghe phân phó của nhân viên, hết thảy không phát.”
Lời này vừa nói ra, còn hữu dụng hơn cả quân lệnh của Đinh Khải Duệ.
Binh lính biên quân soạt soạt soạt, trong nháy mắt đã xếp thành hai hàng…
Đinh Khải Duệ tức giận: Rõ ràng ta là người thống lĩnh quân đội, sao quân đội của ta lại nghe lời y?
Vương Tập lại thở dài, mấy ngày trước, Lý Đạo Huyền đã nói chuyện với hắn. Muốn giải quyết vấn đề phản loạn ở biên giới thì phải dựa vào kinh tế! Nhìn cảnh tượng trước mắt là hiểu, có sữa mới là mẹ, không có sữa chính là kẻ thù. Nếu triều đình không thể nhanh chóng cung cấp bảo đảm áo cơm cho các biên quân, vậy thì biên quân của ngươi sẽ lập tức biến thành của người khác.
Trong lòng hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, thiếu hiệp bảo ta nuôi nhiều dê bò ngựa, lợi dụng thảo nguyên phía bắc, không cần lo lắng người Mông Cổ, chuyện này, ta phải để tâm rồi.
Rất nhanh, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, sắc trời đã tối.
Thương đội đốt đuốc, tiếp tục phát vật tư.
Nhưng Đinh Khải Duệ, Vương Tập, Triệu bá tổng, còn có mấy tên đầu đầu lĩnh mưu phản khác, lại đi đến cùng một chỗ, hai bên đều dùng vẻ mặt cứng ngắc nhìn đối phương.
Lý Đạo Huyền đi tới giữa bọn họ, ngồi xuống: “Được rồi, tới nói chuyện xử lý hậu quả đi.”
Đinh Khải Duệ dẫn đầu lên tiếng: “Bọn họ suất binh mưu phản, nếu không có lời giải thích thoả đáng, triều đình sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Triệu bả tổng mặt cau có, muốn mắng chửi vài câu, nhưng tình hình hiện tại, hắn lại cảm thấy mắng chửi cũng vô dụng, dứt khoát không nói.
Lý Đạo Huyền giúp hắn nói: “Nếu triều đình không nợ quân lương của bọn họ, bọn họ có tới đòi lương không? Chuyện như vậy sao có thể xử lý theo lẽ thường được?”
Đinh Khải Duệ: “Mưu phản chính là mưu phản, bất luận dùng lý do gì, mưu phản đều là tội chết.”
Lý Đạo Huyền: “Hừ! Ta thật sự nghe không nổi giọng điệu của các vị đại nhân.”
Y vừa nói nghe không nổi, Đinh Khải Duệ sợ tới mức lập tức ngậm miệng, sợ lại bị giẫm dưới chân.
Lý Đạo Huyền quay đầu nhìn về phía Triệu Bá Tổng: “Ngươi là đòi lương, không phải mưu phản, đúng không?”
Triệu bả tổng tuy không thông minh, cũng biết Lý Đạo Huyền đang giúp hắn nói đỡ, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ là đòi lương.”
Lý Đạo Huyền: “Vậy thì mọi chuyện rất rõ ràng, đám người Triệu bả tổng, triệu tập ba ngàn bộ hạ bị nợ lương đến dưới thành Ninh Hạ đòi lương, số lượng người tụ tập là hơi nhiều một chút, nhưng bọn họ một là không công thành, hai là không giết người, chỉ ở dưới thành hô hào vài tiếng, điều này không vi phạm [Đại Minh Luật] phải không?”
Đinh Khải Duệ thầm mắng: Ngươi đây chính là bênh vực người mình quen biết, ngay cả binh khí công thành bọn họ cũng đã chế tạo xong một nửa, đây không phải mưu phản là cái gì?
Lý Đạo Huyền dường như đoán được hắn đang nghĩ gì: “Đinh đại nhân, câu tiếp theo của vạn ác dâm vi thủ là gì?”
Đinh Khải Duệ không cần suy nghĩ liền đáp: “Luận hành bất luận tâm, luận tâm thế thượng vô hảo nhân.”
Lý Đạo Huyền: “Vậy thì đúng rồi. Dùng để so sánh với chuyện lần này đi, bọn họ công thành chưa? Chưa công, đúng không? Chỉ cần chưa công, vậy thì không tính là tụ chúng mưu phản, đúng không? Chỉ có thể coi là tụ chúng hô hào vài tiếng.”
Đinh Khải Duệ: “…”
Lý Đạo Huyền: “Đinh đại nhân là văn quan, hẳn là rất giỏi viết tấu chương, chuyện lần này chỉ cần viết cho tốt một chút, là có thể cho qua được.”