Chương 1018: Ai mới là người tốt với họ?
Chương 1018: Ai mới là người tốt với họ?
Đinh Khải Duệ thầm mắng trong bụng, nhưng lại không dám không nghe lời: “Hiểu rồi, chuyện này, bản quan trở về sẽ suy nghĩ cho kỹ, viết một bản tấu chương, giúp bọn họ qua loa cho xong chuyện.”
Vương Tập vội vàng nói: “Bản quan cũng viết một bản tấu chương giống như Đinh đại nhân trình lên, có tấu chương của hai chúng ta làm chứng, hoàng thượng nhất định sẽ tin.”
Đám người Triệu bả tổng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự vẫn sợ bị tính sổ, nhưng có hai vị đại văn quan giúp nói chuyện, vậy thì vạn sự đại cát.
Bảy người vội vàng bày tỏ, sau này sẽ an phận thủ phận, không gây thêm phiền phức cho triều đình nữa, nói vài câu tỏ lòng trung thành.
Lý Đạo Huyền lại cười cắt lời bọn họ: “Chớ vội bày tỏ trung thành, hiện tại các ngươi nói hay ho đến đâu, nếu như sau khi trở về lại bị nợ quân lương mấy năm, vậy phải làm sao? Những lời vừa nói, coi như đều là nói nhảm sao?”
Bảy người: “…”
Đinh Khải Duệ và Vương Tập cũng đều lúng túng.
Lý Đạo Huyền quay sang Vương Tập: “Ngài là Tuần phủ Ninh Hạ, chính vụ của vùng Ngân Xuyên, Ninh Hạ này đều do ngài quản, lần trước ta đã nói với ngài rồi, nếu không giải quyết vấn đề quân lương của biên quân, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phản, hơn nữa một lần phản loạn lại có quy mô lớn hơn một lần, đến cuối nhất định là rối tinh rối mù, không thể thu dọn.”
Vương Tập: “Chuyện thiếu hiệp đã nói với bản quan hai ngày trước, bản quan vẫn ghi nhớ trong lòng.”
Lý Đạo Huyền: “Chuyện chăn nuôi bò ngựa trên quy mô lớn rất cấp bách, tuần phủ đại nhân hẳn là hiểu rõ hơn ta làm thế nào để lo liệu việc nội chính, chi tiết cụ thể chắc là không cần ta phải nói đâu nhỉ?”
Vương Tập chắp tay: “Thiếu hiệp yên tâm, lần này bản quan suýt nữa mất mạng. Cho dù là vì tính mạng của bản thân, cũng nhất định phải nắm chắc chuyện này. Chỉ là bản quan còn có một chút nghi hoặc, vùng Ngân Xuyên, Ninh Hạ của ta nếu chăn nuôi gia súc trên quy mô lớn, số gia súc này muốn bán đi phải như thế nào?”
Lần này Lý Đạo Huyền không nói nữa, quản sự thương đội kia bỗng chốc từ bên cạnh nhảy ra, hai tay dâng lên một tấm danh thiếp: “Tuần phủ đại nhân, tiểu nhân là quản sự của xưởng dệt Ấm Đến Muốn Ngủ, lần này đến Ninh Hạ, là muốn bàn một vụ làm ăn với những người chăn nuôi ở địa phương. Sau này, lông cừu của những người chăn nuôi, xưởng dệt của chúng tôi nguyện ý thu mua, chỉ là những người chăn nuôi cứ chạy đông chạy tây, không có nơi ở cố định, tiểu nhân cũng không liên lạc được với bọn họ, hy vọng triều đình có thể ra mặt tổ chức một chút…”
Lý Đạo Huyền cười nói: “Vương đại nhân, ta dạy ngài một cách kiếm tiền. Do quan phủ đứng ra, xây dựng một ‘trạm thu mua lông cừu quan phương'. Những người chăn nuôi mang lông cừu đến đây, do quan phủ thống nhất giá cả thu mua. Đợi đến khi thương đội của Ấm Đến Muốn Ngủ đến, có thể trực tiếp mua lông cừu từ tay quan phủ. Quan phủ kiếm lời một chút chênh lệch giá cả hợp lý, chẳng phải vững vàng hơn so với thu thuế sao? Không những sẽ không bị người khác mắng chửi, ngược lại còn bởi vì làm lợi cho dân, mà được những người chăn nuôi ca ngợi.”
Triệu bả tổng nghe vậy, hai mắt cũng sáng lên: “Người nhà của chúng tôi trong biên quân cũng có không ít người chăn nuôi gia súc, nhưng nuôi không nhiều, thương nhân lớn sẽ không có hứng thú đến thu mua. Nếu như quan phủ mở trạm thu mua, vậy thì số lông cừu ít ỏi kia của chúng tôi cũng có thể bán vào trạm thu mua. Việc này cũng có thể giải quyết kế sinh nhai cho không ít gia đình biên quân.”
Vương Tập cẩn thận suy nghĩ một chút, quả nhiên là kế sách hay: Kiếm lời một chút chênh lệch giá lông cừu, chỉ cần quản lý nghiêm ngặt thuộc hạ, đừng để bọn họ ác ý ép giá thu mua quá thấp, như vậy có thể trở thành một chính sách tốt. Không những sẽ không bị người đời sau mắng chửi, ngược lại còn lưu lại tiếng thơm.
Hắn đang suy nghĩ chuyện này, liền nghe thấy Lý Đạo Huyền cười nói: “Vương đại nhân nhất định đang nghĩ, ngài quản lý nghiêm ngặt thuộc hạ, đừng để bọn họ ép giá làm khổ người dân.”
Vương Tập: “Ơ? Thiếu hiệp có vẻ rất hiểu chuyện này.”
Lý Đạo Huyền: “Chuyện này ta đúng là rất hiểu, bất luận ngài quản lý nghiêm ngặt thế nào, đều sẽ có người tư túi tham ô, ác ý ép giá làm khổ người dân. Muốn ngăn chặn vấn đề trạm thu mua chính thức ác ý ép giá thu mua, chỉ có một cách.”
Vương Tập khiêm tốn thỉnh giáo: “Cách gì? Xin thiếu hiệp chỉ giáo.”
Lý Đạo Huyền: “Đừng để cửa hàng do triều đình kinh doanh độc quyền, cho tư nhân quyền mở trạm thu mua lông cừu.”
Vương Tập nghe vậy, khẽ giật mình: Ơ?
Lý Đạo Huyền: “Những người chăn nuôi không ngốc! Nếu như trạm thu mua của triều đình ép giá quá đáng, những người chăn nuôi tự nhiên sẽ đến trạm thu mua của tư nhân bán hàng, cửa hàng do triều đình kinh doanh sẽ không thu mua được hàng, người muốn tư túi tham ô tự nhiên sẽ không kiếm chác được gì, chỉ có thể tăng giá trở lại. Đây gọi là năng lực tự điều chỉnh của thị trường… Đạo lý tương tự, nếu như cửa hàng tư nhân ác ý thao túng giá cả, cửa hàng do triều đình kinh doanh của ngài chỉ cần tăng giá lên, cửa hàng tư nhân sẽ không kiếm được tiền.”
Vương Tập bừng tỉnh đại ngộ: “Có lý.”
Lý Đạo Huyền: “Đương nhiên, còn có khả năng quan tư cấu kết, cùng nhau ép giá. Chuyện này làm tiếp, sẽ có ngày càng nhiều vấn đề xuất hiện, nhưng mà ta tin một vị tuần phủ, sẽ không phải là kẻ bất tài vô dụng, nhất định có thể giải quyết tốt những vấn đề này.”
Vương Tập: “Được lĩnh giáo! Thiếu hiệp kiến thức uyên bác, vậy bản quan cứ thử xem sao.”
Mấy ngày sau…
Đinh Khải Duệ trở về Cố Nguyên, bẩm báo tình hình hỗn loạn ở Ninh Hạ cho tổng đốc tam biên Hồng Thừa Trù: Tin tức trước đó là báo cáo sai, biên quân Ngân Xuyên không có tạo phản, chỉ là tụ tập dưới thành phủ Ngân Xuyên náo loạn đòi lương. Sau khi mình suất quân đến thành Ngân Xuyên, đứng ra chủ trì công đạo, mời Vương Tập và tướng lĩnh biên quân đến cùng một chỗ, ngồi xuống đàm phán.
Cuối cùng, tuần phủ Ninh Hạ Vương Tập đã mượn lương từ thương nhân, tạm ứng quân lương cho biên quân, đồng thời cũng áp dụng một loạt biện pháp về mặt nội chính để thu gom lương bổng, tranh thủ trong thời gian sắp tới, không dựa vào cung cấp từ trên xuống, mà dựa vào tài chính địa phương để bù đắp vào lỗ hổng khổng lồ này.
Hồng Thừa Trù nghe xong, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, có điều … Chuyện này bị đè xuống dù sao cũng là chuyện tốt.
Lại qua một thời gian, tin tức truyền đến kinh thành.
Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm nhìn thấy bản tấu chương này, trong lòng vô cùng an ủi, phê duyệt: Đinh Khải Duệ xử lý thỏa đáng, vì nước phân ưu, thăng lên hữu bố chính sứ.
Còn về phần biên quân Ninh Hạ…
Bọn họ biết là ai thật sự tốt với bọn họ, không phải Vương Tập, cũng không phải Đinh Khải Duệ, mà là vị thiếu hiệp thần bí xuất hiện kia, cùng với thương đội mà thiếu hiệp mang đến.
Biên quân nhận được [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] từ tay thương đội, sau khi xem xong, rốt cuộc cũng biết được tại sao vị thiếu hiệp kia đao thương bất nhập, một mình xông vào muôn quân vạn mã có thể bắt sống Đinh Khải Duệ.
Vì vậy, giáo phái Đạo Huyền Thiên Tôn rất nhanh đã lan truyền trong biên quân.
Bốn chữ “Thiên Tôn phù hộ”, nhất thời trở thành câu cửa miệng trong biên quân, người niệm còn nhiều hơn cả “A Di Đà Phật”--
Ngay lúc Lý Đạo Huyền đang thu hoạch được lượng lớn tín đồ ở vùng Tây Bắc…
Trung bộ Hà Nam! Núi Bình Đỉnh.
Lão Hồi Hồi dẫn theo ba ngàn thiết kỵ, đang rút lui về phía sâu trong núi Bình Đỉnh.
Không còn cách nào khác, không rút lui không được.
Các đại tướng Tả Lương Ngọc, Tổ Khoan, La Đại, chia binh ba đường, bao vây về phía Lão Hồi Hồi, phía sau còn có quân đội của Hạ Nhân Long, Tào Văn Giao, Lư Tượng Thăng đuổi theo.
Quân thế của quan binh cực kỳ hùng hậu.
Lão Hồi Hồi tuy rằng dẫn theo là thiết kỵ tinh nhuệ của biên quân, cũng không thể ngăn cản nổi nhiều quan binh bao vây như vậy, chỉ có thể tạm thời tránh mũi nhọn.