Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1038 - Chương 1038: Xử Lý Người Này Thế Nào?

Chương 1038: Xử lý người này thế nào? Chương 1038: Xử lý người này thế nào?

Lý Đạo Huyền vẫn rất yên tâm đối với sự an toàn của các thành phố lớn bên phía Thiểm Tây.

Mấy thành trì trọng điểm đều tổ chức dân đoàn.

Hơn nữa trong các nhà xưởng đều có dân binh, lực chiến đấu của đám dân binh này cũng không thể coi thường, năm đó trận chiến xưởng Vận Cương Sơn Tây, lực chiến đấu mà đám dân binh thể hiện ra cũng rất tốt.

Thế nhưng, những thôn trang nhỏ thì không nói được.

Sự phát triển của thôn trang nhỏ vĩnh viễn đều bị chậm lại phía sau, cho dù là đến thời hiện đại, thôn trang nhỏ cũng không theo kịp sự phát triển của thành phố, huống chi là thời Minh triều lúc bấy giờ.

Các quan văn của thôn Cao Gia vẫn chưa có bản lĩnh rải ân trạch của Thiên Tôn đến từng thôn trang nhỏ.

Nếu như những thôn trang này bị lưu khấu tập kích, hậu quả khó mà lường được.

Lý Đạo Huyền vội vàng điều chỉnh tầm nhìn của cái hộp về phía tây...

Tầm nhìn của y đã có thể nhìn thấy hơn phân nửa Thiểm Tây, nếu như lưu khấu vào Thiểm Tây, muốn làm hại bách tính Thiểm Tây, y có thể trực tiếp ra tay tương trợ.

Trên nút đông tây nam bắc của cái hộp ấn loạn xạ một hồi.

Non sông của Đại Minh triều nhanh chóng lướt qua trong cái hộp của y, Tần Lĩnh mênh mông...

Ơ?

Trong cái hộp có thứ gì đó đang động?

Lý Đạo Huyền tập trung nhìn kỹ, là một con gấu trúc Tần Lĩnh, đang ngây ngô leo cây.

"Ôi đệt, gấu trúc tí hon."

Lý Đạo Huyền yêu thích muốn chết, rất muốn lấy thứ này ra làm thú cưng nuôi, đáng tiếc sinh vật sống không thể ra vào cái hộp, lấy nó ra khỏi cái rương nó sẽ chết mất, làm sao mà nỡ đây?

Đúng rồi, nó không ra được, ta có thể vào mà.

Xoa cái lông là xoa cái lông!

Lý Đạo Huyền vội vàng cầm lấy một Thiên Tôn silicon phiên bản sản xuất hàng loạt nhẹ nhàng đặt vào trong cái hộp, trực tiếp đặt bên cạnh gấu trúc, sau đó "đồng cảm", vèo một cái nhảy vào trong.

Thiên Tôn silicon cử động, dang hai tay về phía gấu trúc: "Ngoan nào, đến đây để thúc thúc xoa lông nào..."

Gấu trúc bị thứ kỳ quái này dọa sợ, khứu giác của nó nói cho nó biết, đây không phải là con người, con mẹ nó đây là một con quái vật. Vì để bảo vệ bản thân, gấu trúc vung móng vuốt lên, xoẹt xoẹt xoẹt, trảo quang lóe lên, Thiên Tôn silicon bị xé làm đôi.

Lý Đạo Huyền: "..."

Xoa lông thất bại.

Lý Đạo Huyền chỉ đành không quấy rầy động vật đáng yêu này nữa, tiếp tục di chuyển tầm nhìn, tìm kiếm về phía tây... tìm a tìm, tầm nhìn cứ thế kéo về phía Thiểm Tây, đột nhiên, một đám người tí hon xuất hiện trong một khe núi nhỏ trong cái hộp.

Lý Đạo Huyền vừa nhìn đã nhận ra, quân kỳ chữ "Sấm" bay phấp phới.

Quân đội của Sấm Vương Cao Nghênh Tường!

Lý Đạo Huyền đương nhiên là nhận ra Cao Nghênh Tường, ở Cô Bá Độ, lúc 42 người tí hon nguyên sinh của thôn Cao Gia khuyên nhủ Cao Nghênh Tường, y cũng đi cùng, lúc đó còn nói bóng nói gió với Cao Nghênh Tường hai câu, không ngờ một cái chớp mắt, đã thấy Cao Nghênh Tường đang tiến vào Thiểm Tây.

Lý Đạo Huyền nhíu mày: Phiền phức đến rồi.

Nên xử lý người này như thế nào đây? Vỗ một cái chết tươi? Cao Nhất Diệp biết được nhất định sẽ đau lòng muốn chết, 42 người tí hon nguyên sinh cũng sẽ rất đau lòng. Tuy rằng bọn họ sẽ không trách Thiên Tôn, nhưng nhất định sẽ trách bản thân lúc trước không khuyên nhủ hắn hồi tâm chuyển ý.

Không vỗ chết?

Vậy cũng không được, pháp luật không dung tha.

Tên Cao Nghênh Tường này thân là thủ lĩnh tối cao của lưu khấu, tất cả tội ác mà lưu khấu gây ra, hắn đều phải gánh một phần trách nhiệm, định tội "tội ác chiến tranh" là không oan uổng chút nào, tử hình là còn nhẹ.

Lý Đạo Huyền buồn bực...

Quả nhiên, con người rất khó làm được "chấp pháp tuyệt đối công chính", chỉ cần lúc chấp pháp xen lẫn một chút tình cảm thì sẽ dao động.

Y vừa do dự xem nên xử lý Cao Nghênh Tường như thế nào, vừa di chuyển tầm nhìn của cái hộp, tầm nhìn rất nhanh đã chạy đến phía trước Cao Nghênh Tường, ở lối ra của khe núi, có một đám người tí hon đang mai phục trên sườn núi.

Lý Đạo Huyền lập tức nhận ra, đám người tí hon này, toàn bộ đều là người tí hon nhà mình.

Mấy người Tôn Truyền Đình, Bát Địa Thỏ, Trịnh Cẩu Tử đều ở đó, còn có rất nhiều học sinh trường quân sự Hoàng Bồ, một đám dân đoàn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng Lý Đạo Huyền khẽ nhếch lên: Rất tốt! Các người tí hon đã tổ chức chặn đường Cao Nghênh Tường rồi, xem ra không cần ta phải nhọc lòng nữa, sống chết của Cao Nghênh Tường, có nên định tội hắn tội ác chiến tranh hay không, giao cho số phận đi.

Xem thử hắn rốt cuộc có phải là thiên mệnh sở quy hay không! --

Quân Sấm Vương, vui vẻ đi ra khỏi Tam Nguyên Câu.

Con đường này thật sự là không sai, tên thợ săn kia không lừa bọn họ, khe núi này đi vòng qua Miếu Câu, tránh được vòng vây mai phục của tên Bát Địa Thỏ kia, dễ dàng đi vòng ra sau Miếu Câu.

Đương nhiên, mặc dù Sấm Vương năng lực kém, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, hắn cũng đề phòng có trá, phái thám báo đi trước dò đường, dọc đường thăm dò xem trong khe núi này có phục binh hay không.

Kết quả đương nhiên là không có!

Thám báo đi ra khỏi Tam Nguyên Câu, không nhìn thấy một tên phục binh nào, vui mừng báo cáo, lúc này Sấm Vương mới mang theo bộ đội chủ lực đi vào trong khe núi.

Dọc đường thông suốt không trở ngại, không gặp phải nửa tên quan binh nào chặn đường.

"Ha ha ha, chúng ta ra rồi." Hoàng Long mừng rỡ nói: "Hiện tại chúng ta đã đến phía sau Miếu Câu rồi, Sấm Vương đại ca, chúng ta để cho huynh đệ, đồng loạt hướng về phía Miếu Câu hô to đi."

Sấm Vương gật đầu, đám tặc quân theo sự dẫn dắt của Hoàng Long, đồng loạt hướng về phía Miếu Câu hô to: "Ha ha ha! Bát Địa Thỏ, phục binh mà ngươi bố trí ở Miếu Câu, đã vô dụng rồi, chúng ta đã vòng ra phía sau các ngươi rồi. Ha ha ha!"

Cái này ra oai thật là đã.

Sấm Vương có chút đắc ý.

Thế nhưng, hắn còn chưa đắc ý được ba giây...

Liền thấy trên sườn núi bên ngoài cửa Tam Nguyên Câu có một mảng đầu người thò ra.

Thủ quân Đồng Quan đã ra tay.

Tiếng súng "đoàng đoàng" không chút khách khí vang lên, lựu đạn màu đen không ngừng được ném xuống từ trên sườn núi.

Sấm quân vừa mới đi ra khỏi Tam Nguyên Câu, đội hình còn chưa kịp chỉnh đốn xong mà đã gặp phải tập kích như vậy, ai mà chịu nổi chứ? Trong nháy mắt, Sấm quân đã bị đánh cho tan tác.

Cả đám người vội vàng muốn quay đầu chạy trốn, chui vào trong Tam Nguyên Câu.

Nhưng Tôn Truyền Đình là ai chứ? Sao có thể để lộ sơ hở lớn như vậy cho bọn chúng lợi dụng?

Đám tân sinh trường quân sự sớm đã có dự phòng, cơ quan trên sườn núi khởi động, tảng đá lớn đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm lăn xuống từ vách núi hai bên Tam Nguyên Câu, đất đá rơi xuống ầm ầm, trong nháy mắt chặn đường Tam Nguyên Câu, khiến Sấm quân không thể rút lui.

Cao Nghênh Tường rút kiếm nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân vậy mà đã hết đường lui, xung quanh toàn là tiếng kêu cha gọi mẹ của thuộc hạ, thậm chí ngay cả một sợi lông của quân địch bọn họ cũng không sờ thấy, chỉ có thể ở trong thung lũng bị súng ống bốn phương tám hướng đánh cho ôm đầu khóc rống.

Cao Nghênh Tường: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào như vậy. Rõ ràng ta là thiên mệnh sở quy, lúc gặp khó khăn, ông trời sẽ giúp ta. Cái gọi là trời không tuyệt đường người, lúc này, nhất định sẽ có biến hóa gì đó khác biệt, nhất định là như vậy."

Hắn vừa dứt lời, trên sườn núi phía xa vang lên một tiếng súng.

"Đoàng!"

Cao Nghênh Tường cảm thấy bả vai đau nhói, cúi đầu nhìn, áo giáp bị súng bắn thủng một lỗ lớn, máu tươi phun ra...

Cao Nghênh Tường kêu thảm một tiếng, ngã ra sau.

Hình ảnh cuối cùng nhìn thấy trước khi ngất xỉu là Lưu Triết bị lựu đạn của quân địch nổ bay lên, lúc rơi xuống đất đã biến thành một thi thể. Còn Hoàng Long thì ôm đầu, run lẩy bẩy ở bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment