Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1039 - Chương 1039: Ta Không Nói

Chương 1039: Ta không nói Chương 1039: Ta không nói

Trận chiến trong sơn cốc, kết thúc rất nhanh.

Sau khi Sấm quân tổn thất đạt tới một thành liền triệt để sụp đổ, chín thành binh sĩ còn lại, toàn bộ quỳ xuống, vứt bỏ binh khí và đầu hàng.

Thủ quân Đồng Quan từ trên sườn núi xuống, rất nhanh liền tìm được Hoàng Long đang run rẩy trong đám người, cùng với Sấm Vương trọng thương hôn mê bất tỉnh.

Một tân sinh trường quân sự hỏi: "Oa, bắt được Sấm Vương rồi, nên làm gì bây giờ?"

Một tân sinh khác nói: "Cái này còn phải hỏi? Nếu trực tiếp giết chết thì thôi, một khi trong chiến đấu không thể giết chết ngay tại chỗ, sau đó sẽ không cho phép làm hại thương binh và tù binh của đối phương, chúng ta phải mang hắn trở về, trải qua một phen thẩm phán, sau đó mới có thể quyết định xử trí hắn như thế nào."

Tân sinh nói lúc trước trợn trắng mắt: "Người này phạm tội lớn như vậy, thẩm phán xong cũng sẽ bị xử tử thôi? Vậy còn không bằng bây giờ giết luôn đi."

Tân sinh nói sau lắc đầu: "Không thẩm liền giết, vậy không được. Pháp lý sẽ bởi vì độc đoán chuyên quyền như vậy mà dần dần sụp đổ, thế giới người người đều làm quan tòa, kỳ thực chính là thế giới mạnh được yếu thua, vô pháp vô thiên, trong môn tư tưởng ngươi học không nói sao?"

"Moá nó, môn tư tưởng của ngươi học giỏi hơn ta."

Điều này phải nhờ vào người bắt được Cao Nghênh Tường là một đám người tri thức thời đại mới đã học "thiên thư", nếu Lão Nam Phong ở đây, Cao Nghênh Tường chắc chắn phải đi gặp Diêm Vương, nhưng rơi vào tay đám tân sinh này lại nhặt về một mạng.

Lý Đạo Huyền nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được có chút cảm khái.

Những người trẻ tuổi này học giỏi thật! Có điều, bọn họ cũng sớm muộn sẽ có một ngày phải đối mặt với tình thân, tình bạn và pháp lý sản sinh mâu thuẫn, hi vọng đến ngày đó bọn họ có thể mạnh hơn ta.

Tân sinh trường quân sự khiêng Cao Nghênh Tường trọng thương lên cáng, còn đơn giản trị thương cho hắn, lấy viên đạn chì từ trong vai ra, cầm máu, sau đó mới khiêng hắn, đi tới trước mặt Tôn Truyền Đình.

Tôn Truyền Đình lớn tiếng tuyên bố, lần diễn tập tác chiến trên núi này kết thúc hoàn mỹ, mọi người nhanh chóng trở về--

Thôn Cao Gia, bản thôn.

Một chiếc xe lửa kêu u u vào ga xe lửa phía đông thôn Cao Gia.

Lấy Cao Nhất Diệp cầm đầu, 42 người tí hon nguyên sinh đã ở ga xe lửa chờ đến sốt ruột, lại một lần nữa toàn viên tập hợp.

Cửa xe lửa mở ra, một đám binh sĩ dân đoàn vây quanh một cái cáng, từ trên xe lửa nhảy xuống, trên cáng khiêng chính là thúc thúc Cao Nghênh Tường của Cao Nhất Diệp, vai hắn băng bó bằng vải trắng, trong vải còn thấm ra máu tươi.

42 người tí hon nguyên sinh lập tức bu tới, dùng ánh mắt phức tạp nhìn người thân trước mắt.

Ánh mắt Cao Nghênh Tường cũng phức tạp như vậy.

Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy đám người trước mắt này mới rốt cuộc hiểu ra, "đội quân hoả súng quỷ dị" luôn đánh cho quân lưu khấu tan tác, thế mà lại đến từ thôn Cao Gia.

Lại nhìn thôn Cao Gia phồn hoa náo nhiệt trước mắt, giàu có đến mức không bình thường này, hắn mới biết được, những năm tháng mình rời nhà, thôn Cao Gia đã sớm thay da đổi thịt.

Cao Nghênh Tường dùng giọng nói suy yếu cảm thán: "Hoá ra là vậy...ta... thật sự không ngờ tới, thôn Cao Gia đã biến thành bộ dáng này."

"Nhị thúc..." Cao Nhất Diệp đứng ở trước cáng của hắn, vẻ mặt đau lòng: "Vết thương của thúc..."

"Hắc, bị thương hay lắm." Cao Nghênh Tường: "Không bị thương làm sao trở về? Không trở về, làm sao biết thôn Cao Gia bây giờ là bộ dáng này? Lúc trước ở Cô Bá Độ, vì sao các ngươi không nói cho ta biết?"

Lão thôn trưởng từ bên cạnh thò đầu ra: "Nói cho ngươi biết thôn Cao Gia rất giàu có, đang vì giải cứu thiên hạ mà nỗ lực, ngươi liền bằng lòng trở về sao?"

Cao Nghênh Tường nghiêm túc suy nghĩ ba giây, lắc đầu: "Ta sẽ không tin."

Lão thôn trưởng hừ một tiếng: "Vậy không phải là được rồi."

Cao Nghênh Tường thở dài thật sâu.

Lão thôn trưởng: "Ta vốn định, sau khi bắt ngươi trở về sẽ đánh ngươi hai mươi gậy, nhưng hiện tại đã bị thương thành bộ dạng này, ta cũng không đánh ngươi, ngươi cứ chờ phán quyết của Thiên Tôn đi."

"Thiên Tôn? Là vị đại nhân vật giúp thôn Cao Gia biến thành như thế này sao?" Cao Nghênh Tường vẻ mặt mờ mịt.

Cao Nhất Diệp: "Không, Thiên Tôn là vị thần tiên."

Cao Nghênh Tường nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lúc này, ga xe lửa đã có vô số người vây quanh, nhưng mà, binh sĩ dân đoàn lập tức khuếch tán ra, ngăn cản đám người vây xem, không cho bọn họ tới gần.

Cao Nghênh Tường chính là tổng đầu mục lưu khấu, nếu như quan hệ của hắn với thôn Cao Gia bị quá nhiều người biết, vậy thôn Cao Gia có thể bị tru di cửu tộc. Lần trước trên TV phát sóng tin tức về Cao Nghênh Tường, tin tức thiếu chút nữa đã tiết lộ ra ngoài, may là lúc ấy tất cả mọi người có mặt lập tức bị gọi đi nói chuyện, cảnh cáo bọn họ tuyệt đối không thể nói ra ngoài, bằng không sẽ phá hoại cuộc sống tốt đẹp khó khăn lắm mới có được của bọn họ.

Sau đó sự tình mới bị áp chế lại.

Mà lần này, đương nhiên phải phong tỏa tin tức tốt hơn.

Đám người vây xem chỉ biết dân đoàn bắt về một người, nhưng lại không biết bắt về là ai, chỉ thấy người của dân đoàn vây chặt người kia ở bên trong, không cho bất luận kẻ nào nhìn trộm, sau đó chuyển vào trong chủ bảo thôn Cao Gia.

Cửa chủ bảo rất nhanh liền đóng chặt, ngoại trừ 42 người tí hon nguyên sinh của thôn Cao Gia ra lại có một đám tầng lớp quản lý nòng cốt đi vào, ngoài ra, ai cũng không được phép tiến vào.

Cao Nghênh Tường được khiêng lên vọng lâu tầng ba, đặt ở trên ban công.

Nơi này là nơi gần Thiên Tôn nhất.

Cao Nhất Diệp quay về tượng silicon Thiên Tôn đặt ở góc tường kêu gọi: "Thiên Tôn, Thiên Tôn ngài có ở đó không? Chúng tôi muốn mời ngài quyết định nên xử lý chuyện của nhị thúc như thế nào."

Lý Đạo Huyền ở đó, nhưng y không muốn nói chuyện.

Một khi nói chuyện liền nhịn không được sẽ vì tư tình mà giúp 42 người tí hon "ngoại lệ khai ân", điều này không tốt, dứt khoát không lộ diện nữa, xem thôn Cao Gia dùng thái độ gì để xử lý chuyện này.

Cao Nhất Diệp quay đầu: "Thiên Tôn không có ở đây!"

Cao Nhất Nhất: "Gõ chuông đi, thật lâu thật lâu rồi không có gõ chuông gọi Thiên Tôn."

Cao Nhất Diệp buồn bã: "Vì chuyện của nhị thúc, gọi Thiên Tôn ra có thích hợp hay không? Thiên Tôn chỉ quản chuyện khó khăn của nhân gian... Chuyện nhỏ của thôn chúng ta, làm phiền đến ngài, ta hơi sợ."

Cao Sơ Ngũ: "Điều này...nói thì nói như vậy, nhưng Thiên Tôn không quyết định, chuyện lớn như vậy, chúng ta tự mình làm sao quyết định được? Ta là đồ ngốc, không hiểu gì hết."

Lão thôn trưởng lắc đầu: "Đừng gọi Thiên Tôn, chuyện nhỏ này, chúng ta tự mình xử lý."

Nói xong, lão thôn trưởng liền quay sang đám người thôn Cao Gia đang im lặng ngồi bên cạnh, cùng với đám tầng lớp quản lý nghe tin tức chạy đến, chắp tay nói: "Mọi vị, ta không có đọc qua sách gì, không có văn hóa gì, những thứ hiểu được cũng không nhiều bằng các vị. Ta chỉ biết, đứa nhỏ Nghênh Tường này đã làm chuyện sai nhiều vô số kể, cho hắn cơ hội tự thú hắn lại không cần, sự tình đến nước này, nếu chư vị muốn phán hắn tử hình, đám lão thôn dân thôn Cao Gia chúng tôi không dám có bất kỳ oán hận nào. Các vị có lời gì, cứ nói thẳng."

Yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị, hồi lâu sau.

Đàm Lập Văn mới mở miệng nói: "Khụ! Ta cho rằng, tuy Cao Nghênh Tường là Sấm Vương, nhưng cũng không làm ra chuyện gì lớn. Quyết sách của đại quân lưu khấu, cơ bản đều là do Sấm Tướng làm, không quan hệ với Cao Nghênh Tường, có thể xem xét giảm bớt một chút hình phạt... Ta cảm thấy... Phán lao động cải tạo chung thân, hẳn là đủ rồi."
Bình Luận (0)
Comment