Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 104 - Chương 104: Nữ Nhân Sẽ Chỉ Ảnh Hưởng Đến Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta

Chương 104: Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta Chương 104: Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta

Thời gian bảy ngày trôi qua nhanh chóng.

Xi măng đã khô!

Thật ra trong năm ngày đã khô rồi, nhưng để bảo đảm, Lý Đạo Huyền vẫn đợi cho đủ bảy ngày, mới cho phép các người tí hon đi lên con đường xi măng mới tinh này.

Ngày đầu tiên "tiên lộ" khai thông, các thôn dân bỏ hết công việc trong tay, tất cả đều chạy tới bên cạnh con đường mới.

Người lớn thì dè dặt, trước tiên thò một chân đến trên đường xi măng, khẽ chọt chọt: "A, đường này cứng lắm."

"Cứng như đá vậy."

Sau khi phát hiện điểm này, các thôn dân cũng bạo gan hơn, đứng cả hai chân lên mặt đường xi măng, dưới chân có một loại cảm giác rất ổn định, rất chắc chắn.

"Đường này rất bằng phẳng, không có chút gồ ghề nào."

"Bên kia hơi nghiêng, có thể chơi rồi." Bọn trẻ chạy đến một chỗ dốc trên con đường, ngồi trên đỉnh trượt xuống dưới.

Các người lớn giật mình, vội vàng tiến lên kéo bọn trẻ lại: "Nghịch cái gì vậy? Tiên lộ của thiên tôn cho ngươi chơi sao?"

"Mọi người tránh ra tránh ra, xe đua tới rồi."

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lái xe Xe Mặt Trời số 2, theo đường xi măng chạy tới, đi trên đường xi măng thoải mái hơn nhiều so với đi trên đường cát vàng, quả nhiên là vừa bằng vừa ổn, khi chạy không cần tốn nhiều sức.

Trước đây hai người chở thôn dân đầy một xe, tốc độ không dám quá nhanh.

Lấy tốc độ 40 ki lô mét trên một giờ chạy sáu dặm đường, cãi nhau hết 48 câu mới có thể đến nơi, nhưng hiện tại đường tốt rồi, hai người dám đẩy tốc độ lên tới 80 ki lô mét trên một giờ, từ thôn Cao Gia đến thôn Trịnh Gia chỉ cần cãi nhau 24 câu, nhanh gấp đôi.

Tuy nhiên, sau khi làm xong một con đường, Lý Đạo Huyền cũng đã chán ngấy công việc "thợ xây" này rồi, sau này làm đường không dự định tự mình động thủ nữa, y đưa cho Tam Thập Nhị một bao xi măng nhỏ, lại in ra một tờ giấy hướng dẫn đưa cho hắn, sau này nếu muốn làm đường thì để bản thân các người tí hon làm vậy.

Vì sao chỉ chớp mắt, thời gian trôi qua nhanh như điện.

Trong hộp tiến vào đoạn thời gian yên bình, huyện lệnh Lương Thế Hiền mới tới qua một thời gian sẽ đến "Lý gia" cầu một chút lương thực cứu tế, khắp nơi phát cháo cứu dân, dân chúng của huyện Trừng Thành cũng trải qua đoạn thời gian tĩnh dưỡng khó có được.

Cái đầu của tuần kiểm Trình Húc cũng giữ được, gã vốn dĩ cho rằng tân huyện lệnh là người đảng Đông Lâm, sau khi nhậm chức sẽ lập tức có ý nghĩ giết chết gã, không nghĩ tới Lương Thế Hiền này suốt ngày vội vàng phát cháo khắp nơi, hoàn toàn không nói nửa câu dư thừa nào với Trình Húc.

Hai vị quan viên chính và quân tạm thời tường an vô sự.

Cùng lúc đó, kinh thành, hoàng cung.

Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm vừa mới lên ngôi đang ngồi trong ngự thư phòng tra duyệt tấu chương, 16 là cái tuổi vốn nên vô ưu vô lự, nhưng trên mặt Chu Do Kiểm lại không nhìn thấy chút khí khái nào của một người thanh niên nên có.

Động tác hắn lật tấu chương rất chậm, bởi vì trên áo lót màu xanh nhạt phía dưới long bào của hắn có mấy mụn vá, nếu động tác quá lớn sẽ hất áo khoác ngoài lên, lộ ra mụn vá bên trong, làm hoàng đế như hắn sẽ xấu hổ muốn chết.

Lật tấu chương một lúc, thấy một bản tấu chương do huyện lệnh Trừng Thành Thiểm Tây là Lương Thế Hiền nộp lên, khiến hoàng đế trẻ tuổi lưu ý.

Xem xong, hai mắt Chu Do Kiểm nhếch lên: "Lớn mật, người này dám uy hiếp trẫm, muốn trẫm dùng quốc khố đi cứu tai, còn nói bằng không thiên hạ dao động, đừng trách hắn hiện tại không nói gì? Quả thật buồn cười."

Đang muốn lộn cái bàn mắng chửi người, gọi người bắt tiểu huyện lệnh này về chém, đột nhiên phát hiện một sấp tấu chương rất dày phía dưới hình như đều nói đến chuyện này. Hắn lại mở ra xem, thấy toàn là quan văn nói đều là việc Thiểm Tây, mỗi người đều khuyên mình xuất ra quốc khố, cứu nạn dân Thiểm Tây.

Cơn giận của Chu Do Kiểm đột nhiên dâng cao.

Thế nhưng, một người trêu chọc hắn nổi giận hắn có thể chém người, một trăm người trêu chọc hắn nổi giận, cho dù cơn giận của hắn lớn 100 lần, lại không thể chém người.

Chu Do Kiểm đẩy sấp tấu chương dày cộp này qua một bên, giữ lại không phát, vừa không đáp ứng miễn thuế, cũng không đáp ứng lấy quốc khố của mình cứu tế, cũng không phái người đi thúc giục thu thuế ngân, dù sao thì cứ bỏ đó đi, chỉ cần trẫm không nhìn thấy, chuyện này liền không tồn tại, thiên hạ rộng lớn, chỉ một huyện Trừng Thành nho nhỏ, trẫm bỏ sót không nhìn thì có làm sao?

Hiện tại trẫm không thể đắc tội với tập đoàn quan văn, phải dựa vào họ hạ bệ Ngụy Trung Hiền, trước tiên thu hồi quyền lực vốn thuộc về trẫm vào tay lại nói, bằng không, cứ để mặc Ngụy Trung Hiền tiếp tục kiêu ngạo hống hách, hoàng vị của trẫm chỉ sợ cũng khó có thể bảo toàn.

Về phần Lý Đạo Huyền cũng có được khoảng thời gian nghỉ ngơi khó có được.

Trong hộp yên bình, Lý Đạo Huyền cũng không cần mỗi ngày nhìn chăm chăm vào. Mỗi ngày sáng sớm thức dậy y chỉ tiện tay ném chút đồ ăn, bảo đảm sinh hoạt cơ bản cho các người tí hon, lại mở máy xông khí dung tạo chút mưa phùn cho các người tí hon, sau đó y có thể sắp xếp một chút cuộc sống của mình rồi.

"Bố ơi, gần đây con kiếm được chút tiền, muốn mua cho bố mẹ một căn nhà mới."

"Ôi chao, Đạo Huyền, con làm gì mà kiếm được nhiều tiền vậy? Chẳng lẽ là thiết kế hình ảnh cấp độ thế giới gì sao?"

"Ha ha ha, gần đây con bán hàng trên TikTok, dựa vào lưu lượng kiếm tiền thôi."

"Hả? Lưu lượng là gì? Lưu lượng còn có thể kiếm tiền sao?"

"Bố không hiểu thì thôi! Dù sao bố chỉ cần biết con kiếm được tiền là được rồi. Con đã chuyển vào thẻ của bố 200 vạn, bố mẹ đi tìm mua một căn nhà mới đi."

"Này... Này... Sao bố mẹ có thể dùng tiền của con được, bố mẹ có nhà ở mà, cũng có lương hưu, tiền của con giữ lại mà xài, lo cưới vợ trước đi."

"Con mới hơn 20 tuổi cưới vợ làm gì? Ông mập tên Lam Tinh Dương sát bên nhà con 35 tuổi mới cưới vợ kia kìa."

"Hiện tại chưa cưới vợ cũng tiết kiệm tiền đi, tương lai khi nào cưới vợ thì dùng, bố mẹ sẽ không dùng tiền của con đâu, tự mình giữ đi, lát nữa bố sẽ chuyển tiền lại cho con."

Ông bố hầm hầm cắt điện thoại.

Được thôi, Lý Đạo Huyền thầm vui trong bụng: bố muốn chuyển lại cũng không được, thẻ ngân hàng của bố còn chưa mở chức năng chuyển khoản số lượng lớn, hơn nữa thủ tục mở rất phiền phức, bố mẹ khẳng định làm không được, ha ha ha ha hà.

Trong tay y còn rất nhiều tiền, bán đồ điêu khắc mini, bán đồ chơi các thứ, kiếm được không ít, bình thường lại không thích ra ngoài, muốn xài tiền cũng không biết xài ở đâu, lẽ nào thật muốn tìm vợ xài giúp mình?

Bỏ đi!

Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta, tạm thời không cần suy nghĩ.

Đi ra ngoài ăn gì ngon mới được, một mình xem phim, một mình đi chơi Hồng Nhai Động, một mình đến rạp 1949 xem hát, một mình đi nghe nhạc hội, cảm giác tự do thật tốt, đã lâu rồi chưa được như vậy.

Bình Luận (0)
Comment