Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 105 - Chương 105: Bạch Diên Xin Giúp Đỡ

Chương 105: Bạch Diên xin giúp đỡ Chương 105: Bạch Diên xin giúp đỡ

Sẩm tối, Lý Đạo Huyền kéo thân thể uể oải về đến nhà.

Ban ngày y hẹn Thái Tâm Tử đến bờ sông Gia Lăng, hai ông bạn cũ hóng gió thu, pha trà trò chuyện, cũng rất vui vẻ, lại rủ nhau đi ăn thịt nướng Truy Bác, mãi đến khi mặt trời gần xuống núi mới tận hứng mà về.

Về đến nhà lại theo thường lệ ngồi xuống bên cạnh cái hộp.

Trước tiên bao quát thôn Cao Gia, xem có vận hành như thường lệ hay không, lại chuyển tầm nhìn đến thôn Trịnh Gia, nhìn trong ruộng lúa mì đã bắt đầu ngoi lên, vừa lúc nhìn thấy hơn 20 người của thôn Trịnh Gia đang ngồi Xe Mặt Trời số 2 trở về nhà dưới ánh nắng chiều.

"Nhanh, mặt trời sắp xuống núi rồi!"

Cao Sơ Ngũ vội vã như ma đuổi: "Chậm một chút nữa, mọi người trên xe sẽ bị bỏ rơi trên đường."

Trịnh Đại Ngưu: "Ta đã kéo xuống mành che hết cỡ rồi, tốc độ hiện tại đã là lớn nhất."

Cao Sơ Ngũ: "Tốc độ lớn nhất sao lại chậm thế hả?"

Trịnh Đại Ngưu: "Bởi vì mặt trời đã sắp không xong rồi."

Hai tên ngốc gấp đến độ toát mồ hôi hột, hành khách trên xe lại chỉ cười ha hả, tựa hồ không để ý chút nào, nguyên một cái xe chở đầy người, cho dù mặt trời thật sự có xuống núi, họ cùng nhau đẩy xe, kiểu gì cũng chả đưa xe trở về. Nhưng họ vẫn không nói gì, chỉ nhìn hai tên ngốc sốt ruột cũng rất thú vị.

Lý Đạo Huyền cũng không khỏi mỉm cười, tầm nhìn lại trở về thôn Cao Gia, liền thấy Cao Nhất Diệp đang chơi nhảy dây với bọn trẻ con. Hiện tại nàng càng lúc càng thả mình rồi, không còn cố ý bảo trì dáng điệu cao quý của thánh nữ nữa, mà là nghe pháp chỉ của thiên tôn, muốn trở về bản thân như lúc đầu.

Nàng là nữ hài làm loạn nhất, tùy hứng nghịch ngợm nhất của thôn Cao Gia, mà không phải một cái bình hoa, càng muốn chơi nhảy dây với bọn trẻ con.

Bọn trẻ vừa nhảy dây, còn vừa hát bài ca Bính âm: "Mở to miệng a a a, miệng tròn o o o, bẹp miệng e e e, răng phải đều thì hát mới hay."

Vương tiên sinh dạy học đang cầm một cây thước, lao ra từ Cao Gia bảo: "Cao Tam Oa, tên khốn khiếp này, bài tập trò nộp cho ta, chữ áp của 'áp tử' lại viết y a để thay thế, buồn cười, quả thật buồn cười."

Cao Tam Oa luống cuống, vội vàng trốn đến phía sau Cao Nhất Diệp. Cao Nhất Diệp lại trở tay lôi nó ra, đưa tới trước mặt Vương tiên sinh: "Tiên sinh đánh mạnh lên, ha ha ha."

Vương tiên sinh giơ thước lên, chát một cái, lòng bàn tay Cao Tam Oa nháy mắt đỏ lên. Vương tiên sinh còn chưa hết giận: "Đi viết chữ áp một trăm lần cho ta."

Lý Đạo Huyền cười to: "Cao Tam Oa có đủ tuổi thơ rồi."

Lại quay đầu nhìn, một đám thợ thủ công đang ngồi trong Giếng Thợ, mặt hướng về mặt trời trò chuyện: "La Lông Chân, sao gần đây ngươi hay trở về huyện thành thế? Ngươi là trụ tọa tượng, đã trốn dịch hai tháng rồi, trở lại không sợ bị bắt hay sao?"

La Lông Chân cười hề hề: "Hiện tại trong huyện thành rất nhiều nạn dân đang chờ huyện lệnh lão gia phát cháo, ta lẫn vào trong đó, có ai tìm ra ta đâu. Mấy lần ta trở về là muốn đi tìm mấy đồng nghiệp cũ, nói cho bọn hắn việc ở thôn Cao Gia, qua mấy ngày nữa họ cũng tới rồi."

Lý Đại cười: "Nếu ngươi thật sự lôi kéo thêm mấy công tượng, thiên tôn lão nhân gia hắn khẳng định rất thích, nhất định sẽ trọng thưởng ngươi."

La Lông Chân cũng cười: "Thưởng hay không cũng không sao, hiện tại có cuộc sống tốt như vậy đều là nhờ thiên tôn ban tặng, mặc dù ta người nhỏ sức yếu, nhưng nếu có thể làm chút việc gì khiến thiên tôn yêu thích, dù xông pha khói lửa, không chối từ."

Đúng lúc này...

Ngoài bảo vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một chiếc xe ngựa chạy vội tới, còn có vài con khoái mã chạy theo bên cạnh, đến trước bảo người đánh xe mới nhảy xuống xe ngựa, một bộ bạch y thướt tha, chính là Bạch Diên.

Hai chân hắn vừa chạm đất, liền ngửa đầu đắc ý cười to: "Ha ha ha, ta ngự xe ngựa quá giỏi, môn "Ngự" này trong quân tử lục nghệ vẫn chưa tụt dốc chút nào."

Tam Thập Nhị trong bảo đã sớm nhận được lính gác thông báo, dẫn theo sư gia Đàm Lập Văn của hắn đi ra nghênh đón: "Bạch tiên sinh, đã lâu không gặp, phong thái như trước a, ngày hôm nay ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?"

Bạch Diên chấn động, trước tiên tiện tay ôm quyền với Tam Thập Nhị, sau đó ngẩng đầu, quay về bầu trời, trịnh trọng hành đại lễ một cái, lúc này mới lên tiếng: "Lần này Bạch mỗ tới thôn Cao Gia, là có một chuyện muốn nhờ."

Lý Đạo Huyền thầm lấy làm lạ: Xem ra chuyện không nhỏ, ngay cả xe ngựa cũng xuất động, trong xe khẳng định chở phu nhân của Bạch Diên và công tử rồi.

Tam Thập Nhị nói: "Chuyện gì?"

Bạch Diên nói: "Ta muốn đưa vợ con đến thôn Cao Gia ở nhờ, hy vọng Tam quản sự thay ta trông nom."

Hiện tại Tam Thập Nhị được mọi người gọi là "quản sự" rồi, không còn gọi là sư gia nữa.

Nghe hắn nói vậy, trong bụng Tam Thập Nhị đánh thót một cái: "Đã xảy ra chuyện gì? mà vợ con ngươi cần phải đi tránh như vậy?"

Bạch Diên thở dài: "Bên cạnh Bạch gia bảo chính là núi Hoàng Long, cái này thì ngươi biết chứ?"

Tam Thập Nhị gật đầu: "Biết."

Bạch Diên: "Thời gian gần đây, một đám hung tặc tụ tập trên núi Hoàng Long, nhân số tới vài nghìn, trời biết lúc nào chúng sẽ đánh từ trên núi xuống, công vào Bạch gia bảo ta, ta trái lo phải nghĩ, vẫn là đưa vợ con đến thôn Cao Gia cho an toàn."

Tam Thập Nhị giật mình thảng thốt: "Mấy nghìn người, nhiều vậy sao?"

Bạch Diên sắc mặt nặng nề gật đầu.

Tam Thập Nhị: "Tân nhiệm huyện lệnh Lương Thế Hiền không còn giục thu thuế ngân nữa, trái lại khắp nơi phát cháo. Dân chúng huyện Trừng Thành hẳn là có thể sống sót rồi, sao lại còn tụ tập thành phản tặc quy mô như vậy? Chẳng lẽ là Vương Nhị ngóc đầu trở lại? Chúng ta và Vương Nhị có chút giao tình, ngươi cũng từng vào núi cứu tính mạng của hắn, chắc hắn..."

Bạch Diên đè thấp giọng nói: "Không phải là người của Bạch Thủy Vương Nhị, mà là người từ huyện Lạc Xuyên phía tây và huyện Nghi Xuyên phía Bắc qua đó. Các ngươi ít đi lại nên tin tức không linh, hiện tại mặc dù huyện Trừng Thành đã yên bình, nhưng mấy huyện phía bắc tình huống lại tệ lắm, huyện Lạc Xuyên, huyện Nghi Xuyên, huyện Thanh Giản, huyện Phủ Cốc, huyện Mễ Chi... khắp nơi là loạn tặc, tình trạng chỉ hơn chứ không kém huyện Trừng Thành chúng ta hai tháng trước đâu."

Tam Thập Nhị hoảng hồn: "Nhiều huyện hỗn loạn như vậy sao? Ta... còn tưởng chỉ có huyện Trừng Thành chúng ta náo loạn thôi chứ."

Bạch Diên lắc đầu: "Ngươi không biết lần tạo phản đó của Vương Nhị có ảnh hưởng lớn thế nào, trong lục lâm hắn có uy danh rất lớn, có thể nói vung tay hô một tiếng, Cửu Châu chia cắt."

Nghe đến đó Lý Đạo Huyền cũng không khỏi nhíu mày, thở dài một hơi, ài, cái gì nên tới rốt cuộc cũng tới, vừa rồi Bạch Diên nhắc tới huyện Mễ Chi, nói cách khác, vị đại thần cùng họ với mình kia hiện tại cũng đã nằm trong trạng thái manh nha rồi đấy, nếu như hiện tại tầm nhìn của mình có thể chuyển sang huyện Mễ Chi, nói không chừng còn có thể ngăn cản, nhưng mà cũng không thể.

Vả lại, sự tan vỡ của Đại Minh triều là kết quả của phản ứng hoá học sinh ra giữa thiên tai và các loại ảnh hưởng chính trị, cũng không phải quản được đại thần họ Lý là có thể cứu vớt.

Cho dù ngăn cản được Lý đại thần, cũng không ngăn được Đại Minh bị diệt.

Bạch Diên: "Nói chung, Bạch gia bảo có thể bị tặc quân tấn công bất cứ lúc nào, ta chỉ có thể đưa vợ con phó thác đến thôn Cao Gia thôi, xin đấy!"

Bình Luận (0)
Comment