Trình Húc cười thầm trong bụng: đã niên đại gì rồi, còn đem quân tử lục nghệ treo bên mép, hiện tại là Minh triều rồi, chó cũng không thèm học quân tử lục nghệ.
Trình Húc nói: "Bạch tiên sinh, bản tướng quân cũng không cần nhiều lời, nếu tặc quân trên núi Hoàng Long này đi huyện khác, đó không phải việc của ta nữa. Nhưng nếu như vào huyện Trừng Thành, ta nhất định phải quản, cho nên trong mấy ngày tới, ta phải làm phiền Bạch gia bảo rồi."
Bạch Diên biết, cái gọi là "làm phiền" của người này, thật ra chính là muốn ở chỗ này ăn uống thôi, loại chuyện này xem như là quy củ cũ, quân đội triều đình xuất chinh, đi tới đâu thì ăn đại hộ ở đó, nếu không có đại hộ có thể ăn, vậy rất có khả năng sẽ để mặc binh cướp của dân...
Đương nhiên, nếu điều đó bị quan văn địa phương hạch tội, võ quan cũng có khả năng rơi đầu, ăn đại hộ mà ăn phải nhà có bối cảnh lớn, hậu trường cứng, cũng có khả năng bị hạch tội, vẫn là phải rơi đầu.
Mọi người đều là đang khiêu vũ trên sợi dây thừng!
Bạch Diên cũng không ngại quan binh tới ăn uống, nếu trong bảo có một đội quan binh chính quy đồn trú, đối với Bạch gia bảo hiện tại cũng là một chuyện tốt, cho dù bắt đầu đánh trận những quan binh này tám chín phần mười là sẽ chạy trốn, nhưng chỉ cần họ đóng quân ở chỗ này, là có thể tạo thành hiệu quả chấn nhiếp tặc nhân rồi.
Làm kinh sợ tặc nhân không dám tiến công, đó mới là kết quả lý tưởng nhất.
Bạch Diên mỉm cười: "Trình tướng quân nguyện ý đóng quân tại Bạch gia bảo ta, đó là phúc khí của Bạch mỗ ta, cũng là phúc khí của toàn bộ dân chúng trong phương viên hơn mười dặm phụ cận Bạch gia bảo, mời vào."
Trình Húc dẫn quân tiến vào bảo, thấy tường bảo của Bạch gia bảo đang được tu sửa, rộng hơn dày hơn cao hơn, đáng tiếc chính là Bạch gia bảo nhân lực có hạn, xây tường bảo chưa đủ nhanh, hiện tại cũng chỉ là một bán thành phẩm, vẫn còn ở tiêu chuẩn hương thân đại viện, còn xa mới đến mức độ có thể chống đỡ được tặc quân tiến công quy mô lớn.
Hơn mười gia đinh và trên trăm dân đoàn đang cầm cung tiễn, canh giữ ở khắp các nơi trong bảo, trên bốn vọng lâu đều có lính gác, luôn mật thiết giám thị tứ phương.
Trình Húc thầm nghĩ: Bạch gia bảo này cũng coi như mạnh, nhưng mà, chỉ bằng nhiêu đây thì còn xa mới đủ, cho dù có thêm 100 sĩ binh của ta nữa, muốn chống lại năm sáu ngàn tặc nhân, vẫn là phải đến chỗ thái nãi nãi báo danh thôi.
Thái nãi nãi a, tằng tôn còn trẻ, còn chưa thể đến chỗ của ngài được, nếu như tặc nhân tới, khẳng định tằng tôn sẽ chạy trốn đầu tiên, xin ngài đừng trách ta làm mất uy danh của Trình gia.
Gã đang suy nghĩ trên mây, đột nhiên lính gác trên vọng lâu cúi đầu la to: "Lão gia, lão gia!"
Hắn vừa la lên, thiếu chút nữa khiến Trình Húc hồn bất phụ thể, gã la toáng lên: "Chuyện gì? Tặc quân tới rồi sao?"
Bạch Diên ngẩng đầu: "Nói!"
Lính gác kia vui mừng nói: "Cao Sơ Ngũ tới rồi."
"Cao Sơ Ngũ?" Bạch Diên ngạc nhiên: "Là ai?"
Lính gác toát mồ hôi: "Tên ngốc to con của thôn Cao Gia, đã tới chỗ chúng ta vài lần."
Lúc này Bạch Diên mới bừng tỉnh: "A, ta nhớ ra rồi, là tên đó, ta nhớ rất rõ."
Bọn gia đinh nghẹn họng.
Lính gác lớn tiếng nói: "Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lái một chiếc xe rất lớn tới đây, chở trên xe rất nhiều máy ném đá của tiên gia."
Bạch Diên vừa nghe nói vậy, liền mừng rỡ: "Máy ném đá tiên gia? Là cái loại lần trước chúng ta dùng để đối phó với Vô Thượng Minh Vương đó sao?"
Lần trước lính gác cũng theo Bạch Diên tham gia trận chiến với Vô Thượng Minh Vương, cho nên nhận ra, hắn lớn tiếng nói: "Đúng vậy, chính là cái đó."
Bạch Diên cười to: "Mau, mau mau mở cửa bảo, đón hắn vào."
Lính gác: "Xe kia to quá, xem ra không vào bảo được, chỉ có thể đậu ở cửa bảo thôi."
Trình Húc đứng ở bên cạnh, nghe Bạch Diên và lính gác nói mấy lời kỳ lạ nghe không hiểu gì, xe gì có thể chở được máy ném đá? Từ xưa đến nay, máy ném đá đều là phe công thành tạm thời chặt cây chế tạo, hoặc là Hồi hồi pháo do người Mông Cổ sử dụng, lắp bốn bánh xe, do quân đội đẩy di chuyển.
Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có máy ném đá nào dùng xe vận chuyển được, xe này phải lớn thế nào?
Trình Húc vội vã bước lên tường bảo, đứng trên vọng lâu và nhìn ra bên ngoài, đập vào mắt là một chiếc xe siêu to khổng lồ dài gần chín trượng, đang dọc theo quan đạo ầm ầm chạy tới, bánh xe khổng lồ nghiền qua bụi cây cỏ khô hai bên quan đạo khiến cát bụi mù mịt, thanh thế kinh người.
Thiếu chút nữa Trình Húc bị rớt cả cằm xuống đất: "Xe quỷ gì thế này?"
Phó tuần kiểm tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói: "Lão đại, ta nhớ ra rồi, lần trước khi chúng ta phục kích phản quân Tiểu Bá Vương, đột nhiên một chiếc xe quái dị ở đâu nhảy ra đâm chết Tiểu Bá Vương, sau đó nghênh ngang mà đi, chẳng lẽ chính là..."
Trình Húc lắc đầu: "Chiếc xe lúc đó nhỏ hơn chiếc xe hiện tại quá nhiều."
Phó tuần kiểm: "Thế nhưng cái tấm phía trên xe, còn có bánh xe màu đen kỳ lạ, nó giống nhau lắm."
Hắn nói chính là lốp xe cao su và tấm năng lượng mặt trời. Trình Húc nhìn kỹ, quả thật, rất giống, liền đè thấp giọng nói: "Nhìn nhiều nói ít, xem Bạch gia bảo này và chiếc xe quái dị này rốt cuộc muốn giở trò gì."
Xe Mặt Trời số 3 đứng ở cửa Bạch gia bảo, Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu từ trên xe nhảy xuống, cười chào hỏi bọn gia đinh của Bạch gia bảo.
Bạch Diên cũng ra nghênh đón, lập tức tổ chức nhân thủ đưa máy ném đá xuống xe.
Máy ném đá dài rộng hai trượng, rất nặng, nhưng vẫn không làm khó được những người quen với công việc nặng nhọc. Người của Bạch gia bảo trước tiên dùng dây thừng buộc lại máy ném đá, hơn mười người cùng nhau phát lực kéo dây thừng, lại phái mấy người bò lên xe, dùng gậy cố sức bẩy bên kia, cứ như thế hai bên cùng nhau dùng lực, máy ném đá khổng lồ liền chậm rãi trượt xuống xe...
Trình Húc đứng trên vọng lâu của Bạch gia bảo nhìn bọn họ làm việc, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Lũ ngu ngốc này, máy ném đá lớn như vậy, kéo xuống từ trên thùng xe cao như thế, rơi xuống đất là lỏng lẻo ngay, nó là thứ đồ chơi rất yếu ớt."
Hắn còn chưa dứt lời, máy ném đá liền đánh cái rầm rơi xuống đất.
Nhưng hình ảnh bị ngã lỏng lẻo như trong tưởng tượng của Trình Húc cũng không xuất hiện, nhựa đâu dễ bị đổ hư như vậy, nó không chỉ không hư, còn nảy tưng tưng tưng lên vài cái.
Trình Húc: "Mẹ kiếp, máy ném đá quỷ gì thế này?"
Từng bộ từng bộ máy ném đá từ trên xe kéo xuống, lại dùng gỗ lăn làm bánh xe đẩy vào Bạch gia bảo, chẳng mấy chốc, mười chiếc đã được xếp ngay ngắn.
Bạch Diên mừng rỡ, nắm lấy vai Cao Sơ Ngũ nói: "Trở lại thay ta tạ ân thiên tôn."
Cao Sơ Ngũ gãi gãi đầu cười ngây ngô: "Được, máy ném đá đưa cho ngươi hết rồi, vậy chúng ta cũng trở về thôi."
Bạch Diên phất tay tiễn biệt, quay đầu lại liền tinh thần đại chấn: "Gọi hết nông hộ có sức lực lớn nhất trong bảo ra đây, ta muốn dạy họ sử dụng loại máy ném đá này thế nào."
Trình Húc đứng ở trên tường bảo xem kịch, nghĩ thầm: số máy ném đá đủ mọi màu sắc, trông rất ngả ngớn này, bên trên lại không có một sợi gân bò nào, làm sao để bắn tảng đá bay ra ngoài? Thứ này làm gì dùng được.
Nhưng gã lập tức đã bị vả mặt!
Bạch Diên chỉ huy nông hộ đi tới, khiêng tảng đá bỏ vào cái môi của máy ném đá, sau đó chỉ huy nông hộ dùng búa lớn đập mạnh vào cơ quan, cánh tay đòn bằng nhựa của máy ném đá vô thanh vô tức rung lên, quăng một cái, tảng đá to tướng bay qua tường bảo, bay đến bãi đất trống bên ngoài, rơi xuống đất làm ầm một tiếng.