Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 108 - Chương 108: Trời Tối Đừng Đi Thôn Cao Gia

Chương 108: Trời tối đừng đi thôn Cao Gia Chương 108: Trời tối đừng đi thôn Cao Gia

Trình Húc: "Mẹ nó, máy ném đá thoạt nhìn quái lạ này lại thật sự dùng được, nó làm thế nào nhỉ?"

Phó tuần kiểm cũng ngớ cả người: "Lần này, Bạch gia bảo có tới mười cái máy ném đá, tặc tử càng nhiều, máy ném đá ném qua cũng càng dễ trúng người."

Trình Húc: "Đồ ngu, máy ném đá thì đập chết được mấy người? Tác dụng chân chính của thứ này là đập tan sĩ khí của tặc quân! Tặc tử vốn là đám ô hợp, khi đánh trận sẽ không chịu dùng mệnh xông lên, máy ném đá này chỉ cần đập mấy tảng đá vào trong trận tặc quân, tặc tử sau trận sẽ lùi bước không tiến nữa. Mà đám liều mạng trước trận cứ mải xông lên, quân trận sẽ bị chia cắt làm hai, là có thể dễ dàng chia ra đánh tan."

Nói xong, gã lại buông tay, tặc lưỡi một tiếng: "Cho dù đem tặc quân chia cắt làm hai, khiến đầu đuôi không thể trông thấy nhau, nhưng lấy lực hiện tại của chúng ta cộng thêm dân đoàn của Bạch gia bảo, vẫn không thể chống lại tặc quân."

So với máy ném đá, Trình Húc càng lưu ý hơn chính là chiếc xe cổ quái kia. Chiếc xe đó quá lớn, quá uy vũ, ngay cả máy ném đá dài rộng hai trượng cũng có thể vận chuyển, nếu dùng nó để vận chuyển binh lính hoặc lương thảo, quả thật là...

Gã lại nghĩ tới lần trước đó, hình ảnh chiếc xe kỳ lạ kia lao vào trong trận của phản quân Tiểu Bá Vương, cường đạo bị đụng bay tứ tung, thầm nghĩ trong bụng: đây mới là thứ chân chính lợi hại!

Đáng tiếc chính là quá mức cồng kềnh, tại những nơi có địa hình gồ ghề không bằng phẳng sẽ không thể chạy được.

Vừa rồi khi nó đưa hết máy ném đá tới sau đó quay đầu rời đi, chỉ động tác quay đầu đã tốn thời gian nửa ngày, khi chuyển hướng vừa chậm lại vừa đần, nếu mình chỉ huy binh sĩ nghênh chiến chiếc xe này, sẽ thừa dịp khi xe này chuyển hướng mệnh lệnh binh sĩ leo lên, loạn đao chém chết người lái xe.

Mà thôi, Bạch gia bảo này cuối cùng vẫn là không thủ được.

Trong đầu gã toàn là ý nghĩ chạy trốn vẫn không thay đổi, chỉ qua loa nghiên cứu việc "phòng thủ Bạch gia bảo" với Bạch Diên, lời nói toàn nghe tai này lọt tai kia, không để trong lòng. Sau hơn hai canh giờ thì đến giờ cơm, quản sự của Bạch gia bắt đầu thu xếp cơm canh cho bọn lính, Trình Húc cũng chuẩn bị sẵn sàng để ăn trực rồi.

Đúng lúc này, trong tai lại vang lên âm thanh ầm ầm ầm.

Trình Húc nhận lấy hai cái màn thầu quản sự Bạch gia đưa qua, vừa nhai màn thầu vừa bò lên trên vọng lâu, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh đó, chiếc xe quái lạ kia lại tới...

Bạch Diên lại ra ngoài nghênh đón.

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu dừng xe ở trước cửa bảo, nhếch môi cười: "Bạch lão gia, thiên tôn lại bảo chúng tôi đưa xe đồ tốt thứ hai tới đây."

Bạch Diên hiếu kỳ nhìn qua, lần này đưa tới là một đống xe bắn tên đủ mọi màu sắc...

Số xe bắn tên này chính là Lý Đạo Huyền đặt hàng loại xe bắn tên tỷ lệ 1 phần 200 của đối tác bán hàng trên TikTok, Công Ty Trách nhiệm hữu hạn Đồ Chơi Ninh Dương, đặc biệt làm vì chủ đề "mỗi ngày của vương quốc tí hon", Lý Đạo Huyền lại đưa qua cho Bạch Diên 10 chiếc.

Số xe bắn tên này ngoại trừ chất liệu bằng nhựa, chỉnh thể tạo hình giống như đúc xe bắn tên của cổ đại, Bạch Diên và Trình Húc thậm chí đều không cần học tập dùng như thế nào, chỉ nhìn một cái là biết chuyện này là sao.

Bạch Diên mừng rỡ: "Đa tạ thiên tôn, lại đưa tới cho ta lợi khí thủ thành."

Trong bụng Trình Húc thì lại nghĩ: Hiệu quả thủ thành của xe bắn tên thì tốt hơn máy ném đá rất nhiều, máy ném đá đập người toàn dựa vào vận khí, nhưng xe bắn tên có thể chỉ bắn vào đâu, có điều... Mũi tên của mấy xe này của ngươi là cái quái gì thế này?

Thì ra, mũi tên của số xe bắn tên này đều là tên nhựa, đồ chơi của trẻ con mà, mũi tên không nhọn, Trình Húc nhìn mà lắc đầu.

Bạch Diên vung tay lên: "Chúng tiểu nhân, thiên tôn từ bi, không mài nhọn mũi tên, nhưng chúng ta có thể thay mũi tên mới cho nó, đi vót ống tre, rồi chụp lên mũi tên."

Các thôn dân của Bạch gia bảo lập tức hành động, họ chặt những cây tre rất to, rồi đem ống tre chụp lên mũi tên cùn, sau đó lại vót nhọn bên kia, cứ như vậy, tên nhựa cũng biến thành lợi khí sắc bén rồi.

Xe bắn tên không có năng lực ném lên, không thể đặt ở phía sau nên phải đưa lên tường bảo. May mà thứ này nhỏ hơn máy ném đá rất nhiều, cũng nhẹ hơn, chỉ cần nhiều thôn dân cùng nhau phát lực, chỉ dô ta nào dô ta nào, đã đưa nó đặt ngay ngắn trên đỉnh tường bảo.

Trình Húc nhìn trái, ngó phải, bất tri bất giác, Bạch gia bảo này đã có mười máy ném đá, mười xe bắn tên rồi. Gã vỗ đầu cho tỉnh táo: "Ôi mẹ ơi, Bạch gia bảo nho nhỏ này mà còn nhiều vũ khí công thành hơn cả đại tướng biên quân."

Phó tuần kiểm bên cạnh cũng ngẩn mặt ra, ghé sát tới thấp giọng nói: "Tướng quân, Bạch gia bảo làm mấy thứ này, có tính là tội mưu phản hay không?"

Trình Húc khẽ ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc mà suy nghĩ, tự đúc khôi giáp khẳng định tính là tội mưu phản rồi, lén cất giấu hỏa khí cũng là tội mưu phản, nhưng tự làm vũ khí công thành có tính hay không nhỉ? Chưa từng nghe nói qua loại chuyện này a!

Điều này tiến vào điểm mù tri thức của gã rồi.

Gã vò đầu suy nghĩ nửa ngày: "Không biết, nghĩ nhiều như vậy làm gì, Bạch gia bảo càng lợi hại, ta cũng càng được lợi. Nếu có thể ngăn cản tặc quân ở chỗ này, không để cho chúng tiến vào huyện Trừng Thành, cuối cùng còn là công lao của ta nữa. Những vũ khí công thành này ta cứ nói là ta chỉ huy các thôn dân chế tạo đi. Hừ hừ, đó không phải công lao tính cho ta hết sao? Tội gì phải nói thành bản thân Bạch gia bảo chuẩn bị, còn chụp mũ cho hắn một cái tội mưu phản? Khiến người khác không thoải mái, đối với bản thân lại không có chỗ tốt. Ta cũng không phải đám quan văn thích đâm thọc, hừ, đó toàn là lũ sinh con trai không có lỗ đít."

Phó tuần kiểm: "Tướng quân nói rất phải."

Hai người vừa trò chuyện vừa đưa mắt nhìn theo chiếc xe quái lạ bên ngoài bảo một lần nữa chậm chạp quay đầu lại, chạy về theo con đường tới đây.

Trình Húc đột nhiên thấy hiếu kỳ, bèn đi tới trước người Bạch Diên: "Bạch tiên sinh, chiếc xe quái lạ kia từ đâu đến vậy? Những khí giới công thành này lại từ đâu vận chuyển tới?"

Bạch Diên nói: "Là từ thôn Cao Gia vận chuyển qua đây."

"Thôn Cao Gia! Lại là thôn Cao Gia?"

Trong đầu Trình Húc thoắt cái hiện lên hình ảnh nhìn thấy trong hai lần đi tới thôn Cao Gia, không hiểu sao nổi da gà: "Bạch tiên sinh, ngươi nói chính là thôn Cao Gia nào? Cái ban ngày, hay là cái ban đêm?"

Bạch Diên lấy làm lạ: "Thôn Cao Gia còn phân ban ngày ban đêm sao?"

Trình Húc nói: "Một lần trời sắp tối ta đi tới thôn Cao Gia, thấy có tường thành năm màu, bên trong còn có một đám thôn dân vẻ mặt điên cuồng khó hiểu, một lần sau đó ban ngày đến thôn Cao Gia, lại thấy một gia bảo cao to, là ở đó ta nhặt được thủ cấp của Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo..."

Bạch Diên nở nụ cười: "Ha ha, hai cái thôn Cao Gia mà Trình tướng quân nhìn thấy đều là cùng một cái thôn Cao Gia, nó chỉ là biến hóa tương đối nhanh mà thôi, tùy thời tùy chỗ, đều đang biến tới biến lui. Về phần Chủng Quang Đạo và Trịnh Ngạn Phu đó hả, không biết tự lượng sức mình, muốn tập kích thôn Cao Gia trong đêm, thôn Cao Gia là nơi có thể tập kích sao?"

Bạch Diên cũng không nói sai, mỗi một câu hắn đều đang nói thật.

Nhưng mấy lời này nghe vào tai Trình Húc lại hoàn toàn mang hàm ý khác, gã liền dựng cả tóc gáy.

Phó tuần kiểm bên cạnh cũng cả người nổi da gà, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hai người lui qua một bên, phó tuần kiểm thấp giọng nói: "Tướng quân, nghe ý của Bạch tiên sinh... Ban ngày đi thôn Cao Gia thì không sao, nếu ban đêm đi thôn Cao Gia... đó chính là một thôn quỷ... mấy trăm tặc quân toàn bộ bị quỷ giết rồi."

Trình Húc đầu đầy mồ hôi: "Sau này trời tối đừng tới gần nơi quỷ quái đó nữa, ta cũng không muốn nhìn thấy thái nãi nãi."

Bình Luận (0)
Comment