Ngay khi Bạch gia bảo chiêng trống rùm beng, chuẩn bị phòng ngự tặc quân trên núi Hoàng Long xâm lược.
Đồng thời, ở chỗ sâu trong núi Hoàng Long, trong một sơn cốc không biết tên.
Hơn 6000 tặc quân đang chen chúc nhau ở trong sơn cốc, cảnh tượng rất ồn ào.
Hơn 6000 người này cũng không phải tất cả đều có thể chiến đấu, trong đó có phân nửa là người già, phụ nữ và trẻ em, hoàn toàn không có năng lực chiến đấu, mà trong số ba nghìn còn lại, phần lớn cũng đều là thanh niên bình thường sức chiến đấu thấp, không khác mấy thanh niên của thôn Cao Gia.
Chỉ có 1000 tên dẫn đầu là tặc phỉ bưu hãn.
1000 người này còn phân biệt đến từ mấy vị hảo hán nổi tiếng giang hồ, đại ca lục lâm.
Một lão đại lục lâm trong đó là Không Dính Bùn đến từ huyện Lạc Xuyên, thuộc hạ có 500 hãn phỉ, 1000 thanh niên trai tráng khác, 1500 người già, phụ nữ và trẻ em.
Một người khác là Tả Quải Tử, đến từ huyện Nghi Xuyên, thuộc hạ cũng 500 hãn phỉ, 1000 thanh niên trai tráng, 1500 người già, phụ nữ và trẻ em.
Thực lực hai người tương đương, đều chiếm một nửa lực lượng của tặc quân.
Không Dính Bùn đang cầm một cái chân thỏ gặm lấy gặm để, bộ hạ của gã ngày hôm nay săn được một con thỏ ở trong núi, bèn dâng lên cho gã như bảo bối. Gã liền nướng thỏ rồi mời Tả Quải Tử tới cùng chia sẻ, hai lão đại ca lục lâm ăn rất là sảng khoái.
Không Dính Bùn dùng miệng xé xuống một miếng thịt thỏ, vừa nhai vừa nhồm nhoàm mà nói: "Quải Tử, hiện tại huyện Lạc Xuyên của ta không về được nữa rồi, tuần kiểm Lạc Xuyên mang binh chặn ở sơn khẩu Hoàng Long. Tên kia đem biên quân tới là một nhân vật độc ác, nếu như ta xuống núi về Lạc Xuyên, sẽ bị hắn chặn đầu."
Tả Quải Tử miệng đầy dầu mỡ, cũng ậm ờ đáp lại: "Ừm, huyện Nghi Xuyên của ta cũng không về được nữa. Con mẹ nó, Nghi Xuyên có một đốc lương đạo, tên là Hồng Thừa Trù, mẹ nó lợi hại lắm, mấy nghìn người của ta còn đánh không lại một đám gia binh thủ hạ của hắn, bị hắn dẫn gia đinh một đường đánh đuổi ta vào núi Hoàng Long, đến nay kẻ này còn chặn ở sơn khẩu Hoàng Long. Ta không dám trở về."
- Giải thích, đốc lương đạo là chức vụ chuyên quản lương vụ các tỉnh. Hết giải thích.
Không Dính Bùn nghe vậy há hốc miệng: "Gia đinh cũng lợi hại vậy sao, Hồng Thừa Trù rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Tả Quải Tử: "Mẹ nó sao ta biết được."
Nói đến đây, hai người cơ hồ đồng thời bật thốt ra: "Xem ra chỉ có thể đi huyện Trừng Thành rồi."
Núi Hoàng Long nằm ở nơi giao giới ba huyện, hướng tây là Lạc Xuyên, hướng bắc là Nghi Xuyên, mà hướng nam chính là huyện Trừng Thành. Nếu Lạc Xuyên và Nghi Xuyên đều không thể đi, vậy tự nhiên chỉ còn lại một con đường huyện Trừng Thành này là có thể đi.
Không Dính Bùn: "Ta nghe nói tuần kiểm Trừng Thành Trình Húc là một phế vật, khi Bạch Thủy Vương Nhị khởi sự tạo phản, tên phế vật này đuổi theo Vương Nhị mấy tháng còn chưa đụng vào một sợi lông của Vương Nhị."
Tả Quải Tử nở nụ cười: "Ta cũng nghe nói qua, kẻ này rất sợ chết, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ dẫn quân chạy tụt cả quần."
Không Dính Bùn: "Hắc hắc hắc, cứ quyết định vậy đi. Chúng ta trước tiên phái người đi huyện Trừng Thành xem xét tình hình, thăm dò động tĩnh dưới chân núi, sau đó đến huyện Trừng Thành kiếm chút đồ ăn."
Tả Quải Tử cũng cười khà khà: "Trước khi ta trốn vào núi còn nghe người ta nói qua, tân nhiệm huyện lệnh Trừng Thành Lương Thế Hiền đang phát cháo cứu tế dân, nói rõ trong tay hắn còn có không ít lương thực. Chúng ta đánh vào huyện thành Trừng Thành, băm tên cẩu quan vừa mới nhậm chức, cướp sạch lương thực của hắn mà dùng."
Không Dính Bùn: "Được! Cứ làm vậy đi."
Huyện Trừng Thành nghe được tin tức thoáng cái trở nên khẩn trương.
Tin tức rất nhiều tặc quân chiếm giữ ngọn núi Hoàng Long rất nhanh liền truyền tới huyện thành, dân chúng trong thành rất hoảng loạn. Lần trước Bạch Thủy Vương Nhị làm loạn, phú hộ trong thành đã ăn đủ vị đắng rồi, không ít người vợ con chịu nhục, đầu thân mỗi cái mỗi nơi, một số người may mắn sống sót thì tài sản trong nhà cũng bị cướp hết sạch.
Ngay cả một số người nghèo cũng bởi vì tặc quân phóng hỏa, ngọn lửa lan tràn ra đã thiêu hủy nhà của họ, hiện tại chỉ có thể lưu lạc đầu đường.
Toàn bộ dân chúng của huyện Trừng Thành đều như chim sợ cành cong.
Huyện lệnh Lương Thế Hiền mới tới đương nhiên không thể ngồi xem, cũng không muốn bị mất mạng một cách trời ơi đất hỡi như Trương Diệu Thải, hắn lập tức tổ chức hơn 30 nha dịch, mỗi nha dịch lại gọi tới từ 3 đến 5 bang nhàn, hợp thành một "đội quân" hơn trăm người, tiếp theo động viên các nông dân xung quanh huyện thành, cầm lấy vũ khí, tổ chức dân đoàn, hiệp trợ quan phủ chống lại tặc quân.
Tổ chức một nhánh đại quân đột nhiên như thế, đương nhiên cần một lượng lớn vũ khí, Lương Thế Hiền liền phái người gọi lão tượng sư già của xưởng quan phương tới: "Ngươi nhanh chóng tổ chức toàn bộ trụ tọa tượng và luân ban tượng, toàn lực chế tạo các loại binh khí cho dân đoàn sử dụng."
Lão tượng sư già tỏ ra xấu hổ: "Khởi bẩm huyện tôn đại nhân, tượng hộ trong quan phường không đủ... chỉ sợ... ứng phó không được..."
"Cái gì?"
Lương Thế Hiền kinh ngạc: "Vì sao tượng hộ không đủ?"
Lão tượng sư già nói: "Không biết vì sao, mấy ngày gần đây, liên tục có rất nhiều tượng hộ chạy trốn, nhất là luân ban tượng, mỗi người không hiểu sao có lòng tin, sau khi nộp bạc tượng ban rồi vung tay bỏ đi, khiến cho quan phường rộng như thế, hiện tại trở nên vắng vẻ, chỉ còn nhìn thấy mấy trụ tọa tượng thôi."
Lương Thế Hiền chấn kinh.
Lão tượng sư già nói: "Hôm qua tiểu nhân còn đem bạc tượng ban của mười mấy tên luân ban tượng nộp lên cho sư gia, huyện tôn đại nhân hỏi sẽ biết ngay."
Sư gia Thiệu Hưng vội vàng đưa lên một tờ công văn, Lương Thế Hiền cúi đầu xem, phía trên liệt kê một loạt cái tên, đều là luân ban tượng, mỗi người đều nộp bạc tượng ban từ 6 đến 30 năm không đồng nhất.
Theo như cái này, trong khoảng thời gian ngắn là đừng nghĩ đến việc bảo họ trở về làm việc.
Lương Thế Hiền học phú ngũ xa lập tức mở ra hình thức suy luận ở trong đầu, tư liệu vừa mới xem qua lăn lộn trong đầu, các loại khả năng phức tạp đan xen, xoay tròn giống như đèn kéo quân, cuối cùng "đinh" một tiếng, toàn bộ suy luận tổ hợp thành một kết quả.
Có người giúp bọn hắn!
Lương Thế Hiền hừ một tiếng: "Có người cần công tượng làm việc giúp hắn, cho nên bỏ ra rất nhiều bạc giúp họ nộp bạc tượng ban. Người này thực lực hùng hậu, nhất định là thế gia đại tộc, hương thân thổ hào phụ cận huyện Trừng Thành, muốn tra ra người này cũng không khó, những luân ban tượng này nếu đã chịu tới nộp bạc tượng ban, đã nói rõ họ không muốn bỏ chạy, không muốn trở thành lưu dân không có thân phận, trong số họ nhất định có người chỉ dẫn nơi đến. Nhanh đi điều tra."
Sư gia vội vàng đi điều tra, chẳng mấy chốc đã trở về, thấp giọng nói: "Bọn họ đi thôn Cao Gia."
"Thôn Cao Gia?"
Đương nhiên Lương Thế Hiền nhớ thôn Cao Gia, lương thực mà mình dùng để phát cháo cứu dân chính là Lý gia của thôn Cao Gia cho.
"Hiểu rồi." Lương Thế Hiền nói: "Thì ra là Lý gia, thảo nào có thực lực bực này. Lý gia là nhà lương thiện, chúng ta cần lấy lễ đối đãi. Sư gia, ngươi đích thân đến Lý gia một chuyến, mời Lý gia tương trợ cho mượn chút binh khí để đẩy lùi cường đạo. Số binh khí này bản quan nhất định sẽ hoàn trả đủ số, tuyệt không tham lam."
Sư gia Thiệu Hưng: "Tiểu nhân chỉ sợ Lý gia không chịu..."
Lương Thế Hiền: "Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý, bản quan là vì bách tính Trừng Thành, cũng không phải là vì bản thân. Lý gia là nhà lương thiện, tuyệt đối không có đạo lý không xuất thủ tương trợ."
- Giải thích, câu "Hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý" nghĩa là Dùng tình cảm để người khác cảm động, dùng lý lẽ để người khác hiểu. Hết giải thích.
Sư gia Thiệu Hưng: "Tiểu nhân đã hiểu, giờ sẽ đi thôn Cao Gia đi một chuyến."