Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 110 - Chương 110: Cao Nhất Diệp Và Cây Cung

Chương 110: Cao Nhất Diệp và cây cung Chương 110: Cao Nhất Diệp và cây cung

Sáng sớm, Lý Đạo Huyền nằm trên giường, đang trò chuyện qua WeChat với Một Thùng Pudding, quản lý của Công Ty Trách nhiệm hữu hạn Đồ Chơi Ninh Dương: "Lão ca, các anh thật sự không làm ra được đồ chơi nỏ cầm tay tỉ lệ 1 phần 200 sao?"

"Không làm được."

Một Thùng Pudding nói: "Với tỉ lệ này, nỏ cầm tay thực sự quá nhỏ, chúng ta không thể làm cơ quan nhỏ cỡ này, dù là cơ quan đơn giản nhất cũng không được."

Lý Đạo Huyền: "Được rồi, nói cách khác, chỉ có cung thôi?"

Một Thùng Pudding trả lời: "Đúng vậy, cũng không có vấn đề gì, cánh cung cổ đại thường dài khoảng 1,5 mét, đồ chơi tỉ lệ 1 phần 200 là 7,5 mi-li-mét, cung đồ chơi bằng nhựa với kích cỡ này chúng tôi có thể dễ dàng làm được, trên thực tế chúng tôi đã làm ra rồi, hy vọng ngài có thể đưa vào giỏ hàng trong video kế tiếp, hàng mẫu đã gửi cho ngài rồi, trong khi chúng ta nói chuyện bây giờ chắc sắp đến rồi."

"Ồ? Hiệu suất vậy sao?"

Lý Đạo Huyền nghe được âm thanh ấn chuông cửa, bèn chạy ra mở cửa, nhân viên chuyển phát nhanh nhét cho hắn một cái hộp, vừa mở ra xem, thật đúng là một cái cung đồ chơi.

Cánh cung dài 7,5 mi-li-mét, trông rất dễ thương, còn dùng dây thun siêu nhỏ căng thành dây cung, quả thực đáng yêu đến phát nổ.

Cây cung quá nhỏ, một cái hộp nhỏ trong tay Lý Đạo Huyền chứa đến cả ngàn cây, chi chít, chỉ nhìn một cái đã phát tác chứng bệnh sợ lỗ, thiếu chút nữa đã phải đăng xuất khỏi trái đất.

Cái này thuộc loại đồ chơi đặc thù, quần thể người sử dụng có mục tiêu rất nhỏ, cũng chỉ có đám người thích xem "mỗi ngày của vương quốc tí hon" thì mới mua loại đồ chơi nhỏ với tỉ lệ này. Phối hợp nó với đồ chơi người tí hon bằng nhựa cùng sử dụng, có thể ở nhà bày một cái chiến trường cổ đại thật lớn, gần đây đồ chơi chủ đề này bán rất tốt, Lý Đạo Huyền được hoa hồng không ít.

Lý Đạo Huyền vừa lúc chính là quần thể đặc biệt này, thứ này chính bản thân y cũng sẵn lòng trước tiên mua vài hộp lại tính tiếp. Y tiện tay lấy từ bên trong ra một cây cung đồ chơi, đưa vào trong hộp: "Nhất Diệp, ngươi tìm đại một thôn dân, bảo hắn thử cây cung này xem có thể dùng được không."

Tìm đại một thôn dân sao? Ta chính là thôn dân nha! Cao Nhất Diệp tự mình thử trước, dùng cánh tay nhỏ nhắn của nàng, kéo dây cung...

Nàng còn tưởng rằng cung lớn như vậy mình kéo không căng được, lại không ngờ, nàng có thể kéo được.

"Oa, thiên tôn, ta cũng có thể dùng được cây cung này."

Lý Đạo Huyền cười, thiếu nữ kéo cung nhìn rất thoải mái, cẩn thận nghĩ lại, trường cung truyền thống dùng gỗ thượng hạng làm cánh cung, gân trâu làm dây, muốn kéo ra, đương nhiên cần lực lượng rất lớn, mũi tên bắn ra cũng vô cùng có lực.

Thế nhưng cây cung đồ chơi này của y, dùng chính là cánh cung bằng nhựa, lại thêm dây thun lỏng lẻo, đương nhiên dễ kéo ra rồi, kéo ra dễ dàng như vậy nên mũi tên bắn ra cũng sẽ không có lực.

"Ngươi thu dây cung lại, thắt chặt một chút, tìm độ chặt thích hợp với ngươi nhất. Ngươi có thể bắn ra mũi tên có uy lực rồi."

"Được!"

Cao Nhất Diệp cởi dây cung ra, kéo cho căng, rồi một lần nữa quấn lên trên cánh cung.

Lần này kéo chặt quá, thiếu nữ sử ra lực bú sữa mẹ cũng không thể kéo cung căng ra hết, nàng mệt quá phồng má thở hổn hển.

Lý Đạo Huyền cười, nhìn hình dạng thiếu nữ cắn răng phồng má... muốn hôn...

Đúng lúc này, khóe mắt Lý Đạo Huyền liếc thấy thôn Cao gia lại có khách tới, khuôn mặt của người này rất lạ lẫm, nhưng cách ăn mặc nhìn hơi quen, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra: sư gia Thiệu Hưng của huyện lệnh.

Tam Thập Nhị sớm đã nhận được lính gác thông báo và đã ra đến cửa bảo nghênh đón, hai người đều là sư gia, vừa dính vào là lời nói bay tận đâu đâu, nói một hồi lâu còn chưa nói tới chính đề, Lý Đạo Huyền cũng lười lắng nghe, dứt khoát chuyển sự chú ý về trên người Cao Nhất Diệp, xem nàng chơi cung.

Nàng lại thả lỏng dây cung một chút, lần này rốt cuộc có thể kéo được cung rồi, không đến mức cố hết sức nữa.

Lý Đạo Huyền cũng không có tên để cho nàng bắn, hộp cung này không kèm theo mũi tên, Cao Nhất Diệp tự đi tìm một cây tre đầu tròn, sau đó đặt lên dây cung, kéo đầy cung, buông lỏng tay...

Cây tre phá không bay ra, bay qua mấy dãy vi ốc rồi không thấy nữa.

"Ôi!"

Từ xa vang lên một tiếng hét thảm, Cao Nhất Diệp giật mình thảng thốt: "Không xong, ta bắn trúng người rồi."

Lý Đạo Huyền cũng đưa ánh mắt nhìn qua, cười nói: "Không có việc gì, người bị bắn trúng chính là sư gia Thiệu Hưng của huyện lệnh, không phải là người của chúng ta. Hơn nữa cây tre rỗng ruột đầu tròn, không thể bị thương được, mũi tên trúng ngực hắn, chỉ bị giật nảy mình thôi."

Cao Nhất Diệp: "Phù!"

Nàng đã sớm cảm giác được, Thiên Tôn cực kỳ bao che khuyết điểm, người tí hon nhà mình mỗi người như bảo bối, còn người tí hon từ bên ngoài tới hoàn toàn không quan tâm.

Vương tiên sinh giảng [Tây Du Ký], thần tiên trong đó dung túng sủng vật nhà mình hạ giới nghịch ngợm, bị Tôn Ngộ Không tìm tới cửa tính sổ bọn họ cũng không trừng phạt sủng vật nhà mình, chỉ mang về nhà là xong việc, xem ra thần tiên đều là tác phong như vậy.

Cao Nhất Diệp thấp giọng nói: "Thiên Tôn thật tốt."

Lý Đạo Huyền không nghe rõ: "Hả?"

Cao Nhất Diệp lớn tiếng nói: "Ta đến chỗ Tam quản sự xem sao, nói không chừng cần ta giúp thiên tôn truyền pháp chỉ đấy."

Lý Đạo Huyền: "Ồ! Đi đi."

Thiếu nữ đeo cung ra sau lưng, lạch bạch chạy về hướng bên kia.

Lý Đạo Huyền liền chuyển sự chú ý qua đó...

Tam Thập Nhị đang cùng sư gia Thiệu Hưng tùy ý tản bộ trong Cao gia bảo, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Thiệu Hưng sư gia: "Lúc nãy đúng là làm ta sợ muốn chết, may mà là một mũi tên tre đầu tròn."

Tam Thập Nhị: "Không biết là đứa bé nào nghịch ngợm, lát nữa chắc chắn ta sẽ mắng nó."

Thiệu Hưng sư gia: "Được rồi, chuyện nhỏ chớ dọa trẻ con. Lần này tại hạ tới Lý gia bái phỏng, là phụng mệnh huyện tôn đại nhân, đặc biệt đến Lý gia xin mượn một số binh khí..."

Tam Thập Nhị nhíu mày: "Mượn binh khí?"

Thiệu Hưng sư gia xoa xoa tay: "Tại hạ cũng biết yêu cầu này có chút... Khụ... Nhưng mà Tam quản sự hẳn cũng đã nghe nói, tặc tử của huyện Lạc Xuyên cùng với huyện Nghi Xuyên tụ tập tại núi Hoàng Long, thế rất lớn, tối thiểu có năm sáu ngàn, tặc nhân với quy mô lớn như vậy nếu đánh vào huyện Trừng Thành, chỉ sợ huyện thành khó bảo toàn... Ài... Đến lúc đó, Lý gia các ngươi chỉ sợ cũng khó mà giữ được thân mình."

Tam Thập Nhị sớm nhận được tin tức của Bạch Diên nên cũng không giật mình, nhưng khi nghe được năm chữ huyện thành khó bảo toàn, vẫn là bị dọa nhảy dựng lên, tuy Cao gia thôn an toàn, nhưng phu nhân nhà mình còn ở trong miếu Thành Hoàng của huyện thành "Phổ độ thế nhân", nếu tặc quân đánh sâu vào huyện thành, phu nhân xinh đẹp, trắng trẻo, mập mạp của ta...

Chao ôi, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Tam Thập Nhị: "Bạch gia bảo ở dưới chân núi Hoàng Long, nếu tặc nhân không công phá được Bạch gia bảo, sao có thể đến huyện thành được?"

Thiệu Hưng sư gia: "Tam quản sự, ngài coi tặc nhân thành quân đội chính quy rồi, chỉ có quân đội chính quy mới có thể lần lượt đánh tới từng thành trì, tặc quân lại hoàn toàn mặc kệ chuyện này, nếu Bạch gia bảo khó đánh, chúng sẽ đổi một con đường khác xuống núi, vòng qua Bạch gia bảo, lẻn tới hậu phương, nếu đột phá Phùng Nguyên trấn, sẽ đến thẳng huyện thành. Cho nên huyện tôn đại nhân mới muốn tổ chức lại một đội thôn binh, lại tổ chức phòng tuyến thứ hai."

Tam Thập Nhị hoang mang.

Lời này thật đúng là có lý, nếu Bạch gia bảo thủ được, tặc nhân sẽ chạy loạn, đó là điều cực kỳ không ổn.

Lý Đạo Huyền nghe hai người nói chuyện với nhau, thoáng suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Nhất Diệp, nói cho sư gia Thiệu Hưng, chúng ta có thể cho mượn 500 cây trường cung."

Bình Luận (0)
Comment