Cao Nhất Diệp nghe được "thiên tôn pháp chỉ", cũng vừa vặn chạy tới trước mặt Tam Thập Nhị và sư gia Thiệu Hưng, nàng chạy không kịp thở, hai tay chống đầu gối của mình, khom lưng, thở hổn hển.
Thiệu Hưng sư gia định thần nhìn nàng: Ai da? Đây không phải là... đại phu nhân của Lý gia sao? Sao lại cõng theo một cây cung lớn?
Hôm nay Cao Nhất Diệp cũng không mặc đồ tốt nhất toàn thôn, nhưng bây giờ mặc cũng không phải bộ quần áo vải thô thấp kém, Lý Đạo Huyền cung cấp bông mấy lần, các phụ nữ trong thôn đã dệt ra rất nhiều vải bông, không chỉ chế tác rất nhiều miên giáp, cũng làm ra rất nhiều bộ y phục bằng vải bông.
Hiện tại Cao Nhất Diệp mặc một bộ quần áo vải bông màu xanh bó sát người, sợi bông 100%, không cần lo lắng bên trong trộn lẫn sợi hoá học, lúc này đem so sánh với thân phận "Lý gia đại phu nhân" thì có vẻ hơi đơn điệu, sẽ không để cho người ta nhìn một cái liền cảm thấy thân phận của nàng rất thấp.
Thiệu Hưng sư gia sững sờ nhìn Cao Nhất Diệp: "Lý phu nhân?"
Cao Nhất Diệp nghe được hắn gọi một tiếng Lý phu nhân, mới nhớ ra mình phải sắm vai nhân vật gì, sợ hết hồn, nháy mắt chuyển hóa thành hình thức đoan trang, thở cũng không còn gấp nữa, hai tay cũng không chống đầu gối, lưng ưỡn thẳng tắp, mạnh mẽ đoan trang, yên lặng tiến vào "hình ảnh động", chỉ là bên tóc mai còn lưu vệt mồ hôi, chậm rãi trượt xuống, mới khiến người ta biết rõ hình ảnh cũng không đúng quy cách.
Thiệu Hưng sư gia: "Mũi tên ban nãy..."
Cao Nhất Diệp: "Không phải ta, ta không có!"
Thiệu Hưng sư gia thầm nghĩ: Ngươi cõng cây cung lớn như vậy mà.
Cao Nhất Diệp ngửa đầu, làm bộ dáng lạnh lùng, làm bộ nhìn không hiểu ánh mắt hoài nghi của Thiệu Hưng sư gia.
Chuyện bắn tên thì có chết cũng không thừa nhận.
Bằng không, khiến người ta cho rằng thánh nữ của thiên tôn, đại phu nhân của Lý gia là nữ hài tử nghịch ngợm gây sự, thiên tôn và Lý lão gia hóa thân của thiên tôn đều mất mặt.
Năng lực nhìn sắc mặt của Thiệu Hưng sư gia quả là nhất lưu, thấy người ta "có chết cũng sẽ không nhận", nhanh chóng ngừng chủ đề này lại, ném tới chín tầng mây, bắt đầu lại một lần nữa: "Khụ, Lý phu nhân đoan trang tú lệ, có văn có võ, thật sự là phúc của Lý lão gia. Ngài tới thật đúng lúc, tại hạ phụng mệnh của huyện lệnh đại nhân, đến Lý gia mượn chút binh khí chống địch, mong phu nhân..."
Cao Nhất Diệp không dám nói nhiều, để tránh bại lộ không có văn hóa.
Nàng ghé sát bên tai Tam Thập Nhị, thấp giọng nói: "Thiên tôn có lệnh, cho hắn mượn 500 cây trường cung, cung đã chất đống ở trong giếng trời trước vọng lâu, ngươi tự dẫn hắn đi lấy."
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Ta hiểu rồi!"
Cao Nhất Diệp: "Vậy ta đi trước đây."
Nói xong, nàng căn bản không để ý tới Thiệu Hưng sư gia, trực tiếp quay đầu đi, một bộ kiêu ngạo cực kỳ, không hề đặt Thiệu Hưng sư gia ở trong mắt.
Thiệu Hưng sư gia lại không dám tức giận, hắn từng nghe huyện lệnh đại nhân nói qua, nữ nhân này gia thế hiển hách, gặp qua quý nhân quan lại nhiều như lông trâu, đừng nói một sư gia như hắn, đến huyện lệnh người ta cũng không để vào mắt.
Sư gia chắp hai tay, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, cung tiễn Lý phu nhân rời đi.
Đợi Cao Nhất Diệp đi xa, Tam Thập Nhị mới mỉm cười nói: "Phu nhân mới vừa nói, Lý gia ta có thể cho mượn 500 cây trường cung."
Sư gia vui mừng: "Thật sao?"
Tam Thập Nhị: "Ngươi đi theo ta."
Hắn dẫn theo sư gia xuyên qua mấy thông đạo, mấy cái giếng trời, phía trước chính là vọng lâu. Đến trước lâu liền nhìn thấy trong giếng trời có một đống lớn là trường cung, tất cả đều là loại tốt cánh cung dài đến nửa trượng, lớn hơn so với cây cung trong tay thợ săn không phải chỉ một chút.
Điểm quái lạ duy nhất chính là, chất liệu cung này cổ quái, hơn nữa đủ mọi màu sắc, trông có vẻ không hợp tiêu chuẩn.
Tam Thập Nhị đã nhìn quen thần vật của thiên tôn nên cũng không thấy bất ngờ, thiên tôn thường xuyên ban thưởng một số thần vật đủ mọi màu sắc, trông rất lòe loẹt, gì mà tường thành năm màu, máy ném đá năm màu, xe bắn tên năm màu, thậm chí ngay cả nhà ở cho các phạm nhân cải tạo cũng là đủ mọi màu sắc, nhìn quen cũng không cảm thấy nó quái lạ.
Nhưng Thiệu Hưng sư gia lại kinh ngạc há hốc mồm: "Ơ? Những cây cung này... sao lại sơn thành ra thế này?"
Tam Thập Nhị trong đầu nảy số ngay: "Đại phu nhân nhà ta đặc biệt thích chơi cung, nhưng nàng lại không thích cung quá xấu, nhất định phải sơn đủ mọi màu sắc thì phu nhân mới thích, vừa rồi ngươi không thấy sao? Cây cung mà phu nhân đang đeo, cũng là màu xanh biếc."
Thiệu Hưng sư gia bừng tỉnh hiểu ra: Đại hộ chính là đại hộ a, đồ chơi cho phu nhân cũng phải hoành tráng như vậy, 500 cây trường cung, sơn toàn bộ thành ra như vậy chỉ để cho phụ đạo nhân gia chơi, quả thực là phí phạm của trời.
"Đã như vậy, số cung này, ta đi gọi dân phu đến chở đi."
Thiệu Hưng sư gia ôm quyền nói: "Lý gia nhiều lần tương trợ, huyện lệnh đại nhân nhất định sẽ không quên ân tình của Lý gia."
Tam Thập Nhị cũng ôm quyền, rất chân thành nói: "Nhất định phải bảo vệ huyện thành, đừng để tặc tử đánh vào."
Sư gia đáp lễ lại: "Đương nhiên rồi, bọn ta nhất định sẽ liều mạng bảo vệ."
Tam Thập Nhị: "Nhất định phải bảo vệ tốt miếu Thành Hoàng a."
Trên đầu sư gia chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi: "?"
Tam Thập Nhị tự biết mình lỡ lời, vội vàng nói: "Miếu Thành Hoàng ở huyện Trừng Thành, bắt đầu xây dựng ở Đường triều, nhiều lần bị tổn hại, tại hạ thật sự không đành lòng nhìn nó bị hủy bởi chiến hỏa lần nữa, cho nên mới nhờ các ngươi nhất định phải bảo vệ nó, cái này gọi là [thập tập trân tàng]."
Sư gia lắc đầu thở dài: "Phản quân cho dù vô pháp vô thiên, cũng không đến mức phóng hỏa thiêu hủy đạo quán, ngẩng đầu ba thước có thần linh, người làm gì, trời biết hết. Tam quản sự yên tâm đi, miếu Thành Hoàng sẽ không có việc gì đâu."
Cùng lúc đó, núi Hoàng Long.
Một tiểu đội tặc binh theo triền núi trượt xuống, đứng trên một tảng đá lớn, nhìn Bạch gia bảo dưới chân núi xa xa.
Bạch gia bảo yên tĩnh đứng dưới ánh mặt trời gay gắt.
Một gã tặc binh sau khi nhìn vài lần, cười hắc hắc nói: "Bạch gia bảo này so với đại viện những nơi bình thường thì dày hơn một chút, nhưng cũng chỉ đến thế này thôi, tường bảo vừa thấp vừa mỏng, một kích của chúng ta là có thể công phá."
Một tặc binh khác nói: "Ngươi nhìn kỹ xem, trên tường Bạch gia bảo đặt mấy thứ gì trông rất lớn, dùng vải đen trùm lại, không biết vì sao. Nhìn kìa, phía sau tường bảo cũng có."
"Không nhìn ra đó là cái gì, lớn thật."
Tặc binh trinh sát lúc trước cười nói: "Còn có thể là cái gì nữa? Chỉ là một gia bảo của hương thân mà thôi, cho dù trong vải đen là số lượng lớn đá lăn gỗ lớn, bọn chúng cũng không có bao nhiêu người có thể cầm mà đập chúng ta."
"Điều này cũng đúng! Chắc là chỉ mấy vật tư thủ thành thôi, mấy thứ giống như đá gỗ lăn gì đó."
"Đếm người ở bên trong đi."
"Ta đã đếm rồi, lính gác có thể nhìn thấy bên ngoài không tới mười tên, nhìn trang phục, có mấy người là gia đinh của Bạch gia bảo, mấy người khác mặc y phục quan binh, tuần kiểm Trừng Thành Trình Húc, chắc là đang đóng quân trong bảo."
"Trình Húc là kẻ sợ chết, không đáng để lo, thủ hạ của hắn có hơn một trăm binh đinh, vừa khai chiến đã chạy trốn, trong bảo này nhiều nhất là một hai trăm thôn binh dân đoàn, không đáng sợ chút nào."
"Quay về báo cho đại ca!"
"Mẹ nó, phải chơi một vố lớn."