Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Không Dính Bùn Tới

Chương 112: Không Dính Bùn tới Chương 112: Không Dính Bùn tới

Mặt trời còn chưa mọc lên hoàn toàn, bầu trời chỉ lấp loé một màu trắng bạc, lính gác vọng lâu của Bạch gia bảo đã gõ vang "máy cảnh báo" chế tạo từ ống tre. Thanh âm trống rỗng vang vọng cả bầu trời Bạch gia bảo.

Hai người Trình Húc và Bạch Diên, hầu như đồng thời trở mình bật dậy khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên vọng lâu.

Nhìn về phía bắc núi Hoàng Long xa xa, họ lập tức phát hiện, trên sườn núi, một lượng lớn cường đạo đang xuống núi.

Chúng không phải xuống từ trên một sơn đạo, mà là phân tán đi xuống từ trên mấy sơn đạo, giống như khi đỉnh Phật Sơn xảy ra hồng thuỷ, nước bẩn dọc theo các khe nước nhỏ đổ về dưới chân núi.

"Quá nhiều!" Bạch Diên cũng không khỏi có chút khẩn trương: "Tặc quân đến mấy ngàn? Ta không thể nhìn ra được."

"1500!" Trình Húc đứng bên cạnh nhìn một cái là có thể thấy rõ số lượng tặc quân, gã hừ một tiếng nói: "Đúng là hơi nhiều."

Bạch Diên: "Nghe nói trong núi Hoàng Long có năm sáu ngàn tặc nhân trú đóng, sao giờ mới đến 1500?"

Trình Húc nói: "Tuy tặc quân thế lớn, nhưng ít nhất có một nửa là người già phụ nữ, có thể chiến đấu chỉ có 3000. Mà 3000 người này lại phân ra thuộc về Không Dính Bùn Lạc Xuyên, Tả Quải Tử Nghi Xuyên. Hai nhóm tặc nhân này chưa hẳn chịu đồng loạt ra tay, cho nên hôm nay tới chỉ là một trong số đó."

Bạch Diên nghĩ thầm: Vẫn là tình báo trong tay mệnh quan triều đình nhiều hơn, những chuyện này ta cũng chưa từng nghe nói qua. Trình Húc lại biết, khẳng định là đã nhận được quân tình cấp báo của huyện Lạc Xuyên và huyện Nghi Xuyên gửi tới.

Trình Húc hừ một tiếng: "Cho dù chỉ có 1500 thì cũng khó rồi, hai nhóm người này đã chuyển chiến tại huyện Lạc Xuyên và huyện Nghi Xuyên đã lâu, lợi hại hơn nhiều so với Vô Thượng Minh Vương mà ngươi từng giải quyết."

Một tiếng hừ này ít nhiều mang theo chút kinh sợ, gã đang nhìn chằm chằm vào tặc quân đang xuống núi. Chỉ thấy một người mặc bố y màu xám đứng trong tặc quân từ xa xa ngẩng đầu lên, thoáng nhìn chính mình. Người nọ ngẩng đầu lên, Trình Húc liền nhìn rõ, rõ ràng là khuôn mặt thái nãi nãi a, nàng còn nhếch miệng cười với mình, mở miệng nói cái gì, nhìn khẩu hình đó, tựa hồ đang nói với mình: "Cháu ngoan, mau tới đây với thái nãi nãi."

Trình Húc vội vàng lắc đầu hai cái, lại tập trung nhìn kỹ vào, được thôi, xa quá thật ra vốn không thể nhìn rõ tướng mạo của người đó, hoàn toàn là mình tự ảo giác.

"Thấy thái nãi nãi, trận chiến này coi như không lành." Trong lòng Trình Húc đã đánh trống lui quân, quay người hạ giọng nói với phó tuần kiểm vừa mới thức dậy chạy lên tường bảo: "Âm thầm thông báo cho tất cả mọi người, tí nữa ta ra lệnh một tiếng, lập tức mở cửa bảo phía nam chuồn đi, nghe rõ chưa?"

Phó tuần kiểm khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Bạch Diên liếc mắt thấy hai tên tuần kiểm đang thì thầm nói chuyện, chỉ làm bộ không thèm để ý, xoay người nói với gia đinh tâm phúc bên cạnh: "Tặc quân xuống núi, tất cả nông hộ xung quanh sẽ lập tức chạy tới Bạch gia bảo, mở cửa bảo, để những người quen biết tiến vào, không quen thì một người cũng không thể cho vào."

Hắn đoán không sai, lập tức có rất nhiều thôn dân xuất hiện, dìu già dắt trẻ, tay bế tay bồng, còn khoác bị sau lưng, bên trong chỉ là một chút tài sản còn dư trong nhà, đang ùa về phía Bạch gia bảo.

Lần trước khi bị Vô Thượng Minh Vương tập kích, Bạch gia bảo chuẩn bị không đủ, dân chúng xung quanh cũng chuẩn bị không đủ, bị Vô Thượng Minh Vương đánh trở tay không kịp, thương vong vô cùng nghiêm trọng, chạy tán loạn, ngay cả Bạch gia bảo cũng bị cướp sạch không còn.

Nhưng lần này thì khác, Bạch Diên đã sớm phòng bị sẵn, cũng sớm thông báo cho thôn dân xung quanh, để bọn họ nghe được có biến động thì lập tức tới Bạch gia bảo tránh nạn.

Bởi vậy các thôn dân đã thu thập sẵn tài sản từ sớm, vừa thấy tặc quân xuống núi liền lập tức vứt nhà bỏ chạy, tất cả đều đi tới Bạch gia bảo.

Đều là những hương thân thường xuyên gặp nhau, nên khi phân biệt cũng rất dễ dàng, căn bản không cần lo lắng gian tế trà trộn vào. Không mất thời gian bao lâu, tất cả hương thân đều trốn vào trong bảo, người già yếu thì lui vào trong nhà, đám thanh niên trai tráng có sức đánh một trận thì cầm lấy thương tre đã sớm chất đống trong kho hàng, tất cả đứng sẵn sàng dựa theo vị trí Bạch Diên phân phó trước đó.

Các kiện phụ cũng chạy tới bên cạnh đống gỗ lăn đá ném, chuẩn bị sẵn sàng. Bạch gia bảo nho nhỏ, lập tức giương cung bạt kiếm.

Trình Húc thấy vậy, không khỏi "Ồ" lên một tiếng, nói với phó tuần kiểm: "Tên Bạch Diên này trông có vẻ nhiều kinh nghiệm đánh trận quá nhỉ?"

Phó tuần kiểm thấp giọng nói: "Nghe nói kẻ này gần đây đánh liền ba trận, một trận thua dưới tay Vô Thượng Minh Vương, một trận thắng Vô Thượng Minh Vương, còn một trận là tiêu diệt Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo... Tên này hiện tại chắc cũng được coi là một giáo viên dân đoàn dày dặn kinh nghiệm rồi."

Trình Húc: "Trận cuối cùng không thể tính được, đó là quỷ quái của thôn Cao gia giúp."

Phó tuần kiểm: "Ặc... cái này..."

Bạch Diên kiểm kê nhân số, gia đinh binh 20 người, đây là vương bài trong tay hắn. Dân đoàn Bạch gia bảo 77 người, đây là chủ lực trong tay hắn, thanh niên đủ loại 120 người, đây là dệt hoa trên gấm, thêm người cho đủ số, cuối cùng còn có 80 kiện phụ.

Bạch Diên biết đánh trận này không dễ, chỉ chút người như thế, dựa vào tường bảo cũng không cao, muốn ngăn chặn 3000 tặc quân, hoàn toàn là lành ít dữ nhiều, mấu chốt vẫn phải xem thái độ của Trình Húc. Nếu như Trình Húc không chạy trốn, trận này còn đánh được, nếu gã chạy thì hơn phân nửa mình sẽ không cản nổi, cuối cùng chỉ có thể bỏ bảo mà chạy.

Cho nên, mấu chốt của trận này chính là ngay từ đầu phải chiếm được thượng phong, không thể để Trình Húc cảm giác được bên mình sẽ thua, chỉ cần gã cảm thấy một chút dấu hiệu thất bại, liền mang theo quan binh chạy trốn, vậy thì trận chiến này sẽ thua thật sự.

"Tặc quân bày trận ở phía bắc." Lính gác la lên.

Bạch Diên và Trình Húc đồng thời nhìn về phía bắc, 1500 tặc binh bày thành ba trận, ồ không đúng, phải nói là làm thành ba đống, quân trận của chúng rất lộn xộn, không thành thể thống nhất, không thể xưng là trận, chỉ có thể gọi là đống.

Một đống hãn phỉ cuối cùng áp trận, giơ lên một lá cờ rách tả tơi, trên cờ vẽ một chữ "nê". Nghĩa là bùn.

Trình Húc chỉ vào hãn phỉ dưới lá cờ nói: "Áp trận cuối cùng chính là Lạc Xuyên Không Dính Bùn, như vậy hai đống người đứng ở phía trước, hẳn là đại tướng thủ hạ của Không Dính Bùn, Song Sí Hổ và Tử Kim Long."

Bạch Diên hừ một tiếng, trong lòng có chút hoảng sợ, hất quạt xếp của mình ra, hai chữ "quân tử" trên quạt che khuất khuôn mặt hơi tái đi của mình: "Đám tặc nhân này vì sao đều đặt tên khó nghe như vậy? Ngu quá rồi sao?"

Trình Húc: "Lấy ngoại hiệu là vì giấu giếm tên thật, để tránh liên lụy thân tộc, mưu phản chính là tội lớn tru cửu tộc."

Bạch Diên: "Tặc nhân còn biết bảo vệ thân tộc, thật sự là buồn cười."

Trình Húc liếc xéo hắn: "Đừng có nói chuyện đâu đâu, chúng tới rồi kìa."

Câu này vừa nói ra, trong nháy mắt cục diện trở nên khẩn trương.

Kẻ xông lên trước tiên chính là Song Sí Hổ, nhìn ngoại hiệu liền biết, hắn là người động tác rất nhanh, chỉ gào lên một tiếng, ngay cả một câu hình thức cũng không nói, trực tiếp dẫn theo 500 tên bộ hạ xông tới Bạch gia bảo.

Trình Húc thoáng cái đã lui về phía sau nửa bước, tiến vào trạng thái bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Bạch Diên lại tiến về phía trước một bước, lớn tiếng nói: "Máy ném đá, xe bắn tên, chuẩn bị nghe hiệu lệnh của ta!"

Gia đinh Bạch gia và đoàn luyện đồng thanh đáp: "Tuân lệnh."

Trình Húc nhìn thoáng qua trái, nhìn thoáng qua phải: Mẹ nó, sĩ khí còn cao hơn cả thủ hạ của ta nữa?

Bình Luận (0)
Comment