Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 113 - Chương 113: Trình Húc Rốt Cuộc Không Nhát Nữa

Chương 113: Trình Húc rốt cuộc không nhát nữa Chương 113: Trình Húc rốt cuộc không nhát nữa

Bạch Diên ra lệnh một tiếng, đám gia đinh Bạch gia đứng ở bên cạnh máy ném đá, xe bắn tên liền bắt đầu hành động, đưa tay hất tung tấm vải đen che lấy xe bắn tên và máy ném đá, mười cái máy ném đá, mười chiếc xe bắn tên đều lộ ra dưới ánh sáng.

Máy ném đá đặt ở phía sau tường bảo, tầm mắt của tặc quân bên ngoài bị tường bảo ngăn cản, nên không nhìn thấy, nhưng mà xe bắn tên lại đặt ở trên tường bảo, hoặc là trên vọng lâu, đám tặc quân ngoài thành đều có thể nhìn thấy, chúng lập tức hoảng sợ.

Song Sí Hổ không khỏi ngẩn người: "Ồ?"

Khoảnh khắc kế tiếp, Bạch Diên lớn tiếng gào lên: "Máy ném đá, bắn."

Hai thợ rèn đứng bên cạnh máy ném đá đã cầm sẵn búa, đồng thời vung búa lên, cách một tiếng đập vào cơ quan, máy ném đá bằng nhựa vung cánh tay khổng lồ lên, hai tảng đá to tướng bay vù qua tường thành ra bên ngoài.

Tặc nhân thủ hạ của Song Sí Hổ vừa mới bắt đầu xung phong, hai tảng đá to tướng đã đón gió bay tới, một tảng đá trong đó rầm một tiếng nện vào trong trận của tặc quân, lập tức đem hai tên đập thành bánh thịt tại chỗ, một tảng đá khác thì đánh trật, rơi xuống bãi đất trống cách ba trượng bên cạnh, lăn đi không ngừng, mang theo rất nhiều bụi bặm.

Song Sí Hổ: "Mẹ nó!"

Đám bộ hạ của Song Sí Hổ: "A a a a!"

Chỉ hai lần như vậy, đã khiến không biết bao nhiêu người bị dọa đến tè ra quần.

Song Sí Hổ hoang mang, nhất thời không biết nên hạ mệnh lệnh gì, hắn cũng không phải đại soái có kinh nghiệm chỉ huy, đánh trận từ khi sinh ra đến giờ, chỉ biết một chiêu "xông lên cho lão tử ", sau khi mệnh lệnh này đưa ra ngoài, chính là nghe theo mệnh trời.

Quan chỉ huy hoang mang, bộ hạ đương nhiên bắt đầu hỗn loạn.

Giống như Trình Húc dự đoán lúc đầu, máy ném đá đánh vào chính là sĩ khí. Một khi sĩ khí xảy ra vấn đề, tặc quân sẽ bị chia làm hai bộ phận. Một bộ phận muốn rút lui, bắt đầu dừng bước không tiến. Nhưng một bộ phận khác lại vẫn ngốc nghếch, còn đang xung phong về phía trước.

Bạch Diên lớn tiếng quát: "Xe bắn tên, bắn!"

Hai thợ rèn đứng bên cạnh xe bắn tên cũng vung búa lên, hai tiếng "cạch cạch" đập vào cơ quan, dây thun đang kéo chặt păng một tiếng bắn mũi tên nhựa ra ngoài, trên mũi tên có bọc ống trúc nhọn, thoạt nhìn có vẻ rất khôi hài.

Độ chuẩn xác của thứ này cao hơn nhiều so với máy ném đá. Một đám tặc ngốc đang xung phong, đột nhiên trước mặt có hai mũi tên khổng lồ bay tới, một mũi bắn vào ngực một tên,"phốc" một tiếng, xuyên thủng không một chút băn khoăn nào, khiến hắn bay ngược về phía sau hai thước, té ngã trên đất, chết không thể chết lại.

Một mũi tên khác vừa vặn bắn trúng khuôn mặt của một tên tặc ngốc. Lần này thì hãi quá, chỉ vang lên một tiếng trầm đục, gương mặt người nọ bị xuyên thủng chính giữa nát nhừ, mũi tên to tướng còn hất bay một mảnh đầu, màu đỏ màu trắng đồng thời vỡ toang, khiến tặc ngốc bên cạnh hãi quá hét ầm lên.

Nhưng còn chưa xong đâu, thợ rèn của Bạch gia bảo đã đổi vị trí xong xuôi, lại đập xuống cơ quan của hai cỗ máy ném đá và xe bắn tên khác, hai tảng đá và hai mũi tên của đợt thứ hai lại bay ra...

Mà lúc trước máy ném đá và xe bắn tên đã bắn xong, bên cạnh lại xuất hiện một đám kiện phụ của Bạch gia bảo, đang nhanh chóng lắp thêm đạn dược mới cho chúng. Mười kiện phụ cùng cầm lấy dây thừng kéo cánh tay đòn của máy ném đá xuống, rồi đặt tảng đá mới vào trong môi. Bên kia, mấy kiện phụ cùng nhau ôm lấy mũi tên và đặt nó trên rãnh trượt của xe bắn tên, sau đó dùng sức kéo dây thun về phía sau và đặt nó lên cơ quan.

Trình Húc nhìn trái hai lần, lại nhìn phải hai lần, trong lòng thầm nghĩ: Những kiện phụ này cũng được huấn luyện qua, tên Bạch Diên này làm cho dân đoàn Bạch gia bảo trở nên rất đặc sắc. Kỳ quái là, vì sao những người này chịu nghe hắn chỉ huy? Hắn rốt cuộc đã hứa cho những dân chúng này bao nhiêu chỗ tốt, mới khiến cho bọn họ một lòng một dạ nghe lời?

Đám binh sĩ thủ hạ của bản thân Trình Húc chưa từng nghe lời như vậy. Ngày nào cũng viện cớ lười biếng, huấn luyện không chịu tham gia cho đàng hoàng, hễ mắng thì họ lại lấy lý do ăn không no, quân lương không phát đủ, cho nên đói không cách nào luyện tập.

Gã thường xuyên bị những tên này chọc giận muốn nổi khùng lên, nhưng quân lương chưa phát cũng là sự thật, có đôi khi chỉ có thể đè nén lửa giận vào bụng. Kẻ làm tướng quân đều hiểu, nếu như ngươi không phát quân lương đủ, còn nhất định đòi bằng được thao luyện binh sĩ, vậy kết quả cuối cùng chỉ có thể là binh biến.

Trong đầu gã đang nghĩ vẩn vơ, chợt ngẩng đầu lên liền phát hiện mười máy ném đá cùng mười xe bắn tên đều đã bắn xong rồi, hiện tại là lúc "bổ sung", mà quân của Song Sí Hổ ngoài thành hò hét muốn xông lên giờ đã rút lui rồi.

Đám tặc ngốc mặc dù ngốc nhưng sau khi bị mười xe bắn tên bắn một vòng thì dù có ngốc đến đâu cũng phải tỉnh lại. Chúng quay đầu nhìn ra sau lưng, hơn phân nửa số người bị máy ném đá làm cho sợ hãi. Chúng chẳng những không xông về phía trước mà còn đang lui về phía sau.

Đám tặc ngốc cũng không còn ngốc nữa rồi, gào lên một tiếng rồi bắt đầu lui lại, chưa được mấy phút, toàn bộ tặc nhân đều chạy trở về bên cạnh Song Sí Hổ, sợ hãi không dám đi về phía trước nữa.

Vòng công kích thứ nhất của tặc quân, tuyên cáo kết thúc.

Từ trong chủ trận Không Dính Bùn có hai tên lính truyền lệnh chạy ra, chui vào trong trận của Song Sí Hổ và Tử Kim Long, chỉ chốc lát sau, Song Sí Hổ và Tử Kim Long đã chạy về phía chủ trận của Không Dính Bùn, ba tên tặc tù tụ tập lại, chúng chỉ trỏ về hướng Bạch gia bảo, nhắm chừng là đang thương lượng tiếp theo phải làm sao.

Bạch Diên đứng ở trên vọng lâu, xoát một cái vung cây quạt "quân tử" ra: "Hắc, binh khí tiên gia của thiên tôn cho lợi hại thật đấy, chỉ chớp mắt đã hóa giải đợt công kích đầu tiên của tặc quân rồi."

Trình Húc từ bên cạnh đi lên: "Hai mươi binh khí công thành, thật đúng là dọa người, cho dù quan binh đụng phải thứ này cũng phải choáng váng, tặc quân bị dọa lui cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng bọn chúng không phải đồ ngốc, chẳng mấy chốc sẽ nghĩ cách chia ra xông tới đây."

Bạch Diên gật đầu, binh khí công thành tuy rằng lợi hại, nhưng độ chính xác không cao, rất nhanh tặc quân sẽ nghĩ đến biện pháp phân tán ra để tiến công, đến lúc đó khó tránh khỏi bị bọn chúng xông tới dưới tường bảo.

"Phân tán thì cứ phân tán đi." Bạch Diên nói: "Phân tán thì ý nghĩa với yếu, chúng ta cũng chưa chắc không thể ngăn cản."

Lời này đâu cần hắn nói, Trình Húc còn hiểu hơn hắn nhiều.

Gã cân nhắc lợi hại một chút, liền nhếch môi: "Bảo gia đinh của ngươi nhường ra tuyến đầu của tường bảo đi, binh của lão tử sẽ tới gánh, con mẹ nó, ông đây đường đường là tuần kiểm cửu phẩm, mang theo là quân Đại Minh, không thể để cho đám ngoại đạo các ngươi xem thường được."

Nghe được câu này của gã, Bạch Diên mừng rỡ: Tên nhát chết này đã có lòng tin rồi, rốt cuộc trong đầu không chỉ toàn nghĩ tới việc chạy trốn nữa. Rất tốt, chỉ cần quan binh chịu ra sức, vậy thì dễ làm hơn nhiều rồi.

Trình Húc vung tay lên, hơn một trăm quan binh chính quy xông đến bên tường bảo, gia đinh Bạch gia đồng loạt lui về tuyến hai, còn dân đoàn thì lùi lại tuyến ba...

Trong bảo vừa mới hoàn thành thay quân, đám tặc binh ngoài bảo mới bắt đầu có động tĩnh.

Ba tên tặc tù hiển nhiên đã thương lượng xong, Song Sí Hổ và Tử Kim Long trở lại trận của mình, sau đó bộ hạ hai người đồng thời lớn tiếng hò hét. Ầm một tiếng, giống như đàn kiến bò ra khỏi tổ của mình bị ngập nước, phân tán ra bốn phía, vị trí đứng giữa người và người đã vượt quá nửa trượng.

"Xông lên!" Một ngàn người thuộc hai nhóm Song Sí Hổ và Tử Kim Long cùng xông về hướng Bạch gia bảo.

Bình Luận (0)
Comment