Tặc quân phân tán vị trí, lại xông lên tấn công Bạch gia bảo một lần nữa.
Máy ném đá và xe bắn tên đồng thời bắt đầu xạ kích.
Đá ném rơi xuống ầm một tiếng, nhưng tặc quân sau khi phân tán ra lại không bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ có những tên xui xẻo lắm mới không may bị hòn đá đập trúng rồi mất mạng.
Sự chuẩn bị của xe bắn tên cũng giảm đi nhiều, rất dễ dàng xuyên qua khe hở trong tặc quân.
Đám tặc ngốc xông lên đầu tiên liền cười ha hả, sĩ khí lập tức dâng cao: "Không Dính Bùn đại ca quả nhiên lợi hại, chỉ thi triển chút kế nhỏ đã khiến cẩu quan binh không làm gì được chúng ta nữa rồi."
Bất quá, mấy tên đi trước còn chưa hưng phấn đến hai giây, một hàng quan binh thò mặt ra trên tường bảo, kéo cung cài tên, bắn ra một lượt về phía đám tặc đang lao tới.
Cung trong tay quan binh hoàn toàn không giống với cung săn trong tay các thôn binh, loại cung này tên là "Khai Nguyên cung".
Lực cung của "Khai Nguyên Cung" thượng phẩm là 120 cân, hạ phẩm cũng 60 cân.
Tiễn thuật của các cung binh cũng không phải các thôn binh có thể so sánh được. Một đợt bắn đồng loạt của họ, ít nhất là mười tên trúng năm.
Đám tặc ngốc xông lên đầu tiên đang cười rất vui vẻ, liền cảm giác được trước ngực đau xót, cúi đầu nhìn liền thấy một mũi tên đã bắn thủng áo vải thô của mình, cắm ở ngực lắc lư, đuôi tên còn đang rung động...
Mũi tên được bắn ra với lực cung 60 cân, lực sát thương không phải trò đùa.
Mười mấy tên tặc ngốc nhanh nhất liền nằm trên mặt đất, hai tay cầm cán tên, kêu khóc thảm thiết: "Ta trúng tên rồi... Ta trúng tên rồi... đau quá... mẹ nó... đau quá..."
Đám cung binh sau một vòng loạn tiễn, không chút do dự, lại thêm một mũi tên thứ hai, làm một đợt nữa...
Lúc này khuyết điểm khi tặc binh phân tán liền lộ ra, tặc nhân hàng trước ngã xuống, tặc nhân hàng phía sau còn phải chạy thêm vài bước về phía trước mới có thể biến thành hàng trước, chút thời gian ấy, cũng cho cung binh lần nữa có cơ hội kéo cung cài tên.
Một hàng cung binh lập tức lại một vòng loạn tiễn bắn xuống, tặc nhân lại ngã xuống mười mấy tên.
Lại kéo cung, lại một vòng nữa.
Tặc quân tránh thoát cự tiễn lao tới trước tường bảo, nhưng khó có thể tránh thoát tên của cung binh, chẳng mấy chốc đã ngã đầy đất.
"Cung tiễn thủ của chúng ta đâu, bắn trả." Tử Kim Long cũng rống to.
Tặc nhân kéo căng cung săn, hướng về quan binh trên tường bảo bắn trả lại một đợt tên, nhưng trên người quan binh khoác áo giáp vải, mặc dù trông có vẻ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, thêm vào mảnh giáp đã rỉ sắt, nhưng mảnh giáp rỉ sét cũng là giáp, tên do cung săn bắn ra yếu ớt vô lực, căn bản không thể xuyên thủng mảnh giáp của quan binh, tất cả đều bị bật ra rơi xuống đất.
"Nắp nồi! Giơ nắp nồi lên." Song Sí Hổ rống to.
Tên tặc nhân có nắp nồi, nhanh chóng đem nó giơ lên, bảo hộ trước ngực.
Hiệu quả chặn tên của nắp nồi vẫn rất tốt, tiếng đốc đốc đốc vang lên một loạt, tặc nhân cầm nắp nồi rốt cuộc đã vọt tới sát bên tường bảo.
Tường bảo của Bạch gia bảo cũng chỉ ở mức độ đại viện của hương thân bình thường, chỉ một trượng mà thôi, hai tên tặc nhân chỉ cần dựng cầu người là có thể đi lên, tặc nhân lao tới ngoài tường đang chuẩn bị làm đá kê chân cho đồng đội, liền thấy trên tường thành xuất hiện quan binh cầm tảng đá to đoạn ném mạnh xuống phía hắn.
Nắp nồi căn bản ngăn không được tảng đá, một tiếng phịch, cả người và nắp nồi bị nện ngã nhào xuống đất. Tên quan binh kia còn khinh thường cười khẩy một tiếng với hắn, lại thụt đầu về trong tường.
Quan binh ném tảng đá xong, lại quay đầu hô lên với phía sau: "Đưa đá đây!"
Một kiện phụ cong lưng đi tới, đưa một tảng đá vào trong tay quan binh...
Quan binh nhận lấy tảng đá, lại thò đầu ra ngoài tường, nhìn về phía tặc binh bị đập đến mức người ngã ngựa đổ, nhưng dù sao đã đến bên tường bảo, lúc này làm gì có đạo lý chùn bước, chết cũng phải liều mạng xông lên tường.
Rất nhanh liền có tặc binh dựng lên cầu người, một tên hãn phỉ vung đao nhảy lên tường, nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững, ba quan binh, ba thanh trường mâu, đồng thời đâm vào trên người hắn.
Trường mâu của quan binh dùng cũng không phải là thanh tre vót nhọn, mà là mũi mâu bằng sắt, đâm một cái là một cái lỗ máu, xuyên thẳng ra phía sau lưng.
Hãn phỉ kia kêu thảm một tiếng, trở mình ngã xuống.
Trên tường bảo có nhiều nơi đã bắt đầu kịch chiến...
Hãn tặc không ngừng bò lên trên tường bảo, nhưng quan binh thời này đối với tặc quân mà nói, quả thực chính là thần binh giáng thế, căn bản không thể nào địch lại. Hơn một trăm quan binh kia đứng ở phía trước, trên người mặc áo giáp hộ thể, tặc nhân dùng hết biện pháp mới có thể đả thương một quan binh, lại bị hai ba chiêu của quan binh đánh cho ngã xuống ngoài bảo.
Càng đừng nói còn có lượng lớn gia đinh và dân đoàn của Bạch gia hỗ trợ, tặc nhân vừa leo lên tường bảo, căn bản không đứng nổi.
Trình Húc đứng ở phía sau đốc chiến, bản thân không tiến lên, xem hứng mới chửi mắng hai câu, hoặc chỉ huy mười mấy quan binh dự bị đi bổ sung vào lỗ thủng phòng tuyến.
Bạch Diên thấy có người chỉ huy rồi, ngược lại bản thân cũng bớt lo lắng, đưa tay về phía gia đinh tâm phúc bên cạnh, lớn tiếng nói: "Cầm cung tới."
Gia đinh lau mồ hôi trên trán: "Lão gia lại muốn bắn tên à?"
Bạch Diên hừ hừ nói: "Mấy ngày gần đây, bản lão gia khổ luyện tiễn thuật, môn 'Xạ' trong quân tử lục nghệ này đã trở về người ta từ lâu rồi, ha ha ha, xem bản lão gia biểu diễn cho các ngươi xem một chút, cái gì gọi là quân tử chi xạ."
Nói xong, hắn giương cung cài tên, nhắm ngay một tên tặc quân vừa mới bò lên tường bảo, vèo một cái bắn ra.
Hay cho một mũi tên, truy tinh cản nguyệt, cắt phá trời cao, đâm thủng bầu trời...
"Phốc!"
Trúng ngay nơi yếu hại sau lưng một quan binh.
Mọi người câm nín.
Quan binh kia mặc áo giáp, mảnh giáp hộ tâm làm mũi tên văng ra, không bị thương, nhưng hắn giận tím mặt, quay đầu lại giận điên lên: "Con mẹ nó ai bắn người mình?"
Rống xong mới nhìn thấy, người cầm cung chính là Bạch Diên Bạch lão gia.
Cơn giận này cũng chỉ có thể nuốt xuống, xấu hổ cười một tiếng, lại quay đầu qua, tiếp tục giết địch.
Bạch Diên đỏ ửng mặt: "Môn xạ trong Quân tử lục nghệ này, gạch bỏ gạch bỏ."
Nói xong lại xoay người nói với gia đinh: "Nhớ kỹ vị quan binh này, lát nữa chuẩn bị một phần hậu lễ, thay ta xin lỗi hắn, môn Lễ này ta rất coi trọng đấy."
Mọi người chỉ biết nghẹn họng.
Trình Húc đáp: "Đừng làm loạn nữa, tặc quân bắt đầu lui rồi."
Bạch Diên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, tặc quân bắt đầu lui bước rồi, bởi vì sĩ khí đang sụp đổ không ngừng.
Mặc kệ Song Sí Hổ và Tử Kim Long gào thét thế nào, tặc quân không chịu liều mạng nữa, đành phải tuyên bố thu binh.
Lượng lớn tặc binh như thủy triều rút lui, tất cả thương binh và thi thể có thể mang đi đều cõng lên cùng nhau rút lui, lúc tới kiêu ngạo bao nhiêu, lúc rút lui lại chật vật bấy nhiêu, chỉ chớp mắt, Bạch gia bảo liền an tĩnh trở lại.
Lá cờ chữ "Nê" đằng xa lắc lư hai cái liền đi về hướng núi Hoàng Long, hai nhóm Song Sí Hổ và Tử Kim Long cũng rút đi theo lá cờ chữ "Nê".
Người của Bạch gia bảo thoáng sửng sốt, sau đó đồng thời hoan hô: "Chúng ta thắng rồi! Bạch gia bảo được bảo vệ rồi!"
"Bạch gia bảo được bảo vệ rồi!"
Các gia đinh, dân đoàn, thôn dân đồng loạt hoan hô, âm thanh chấn động mấy dặm.
Bạch Diên lấy quạt xếp, xoát một cái vung ra, lộ ra hai chữ "quân tử" phía trên, cười đắc ý, tiếp theo ánh mắt của hắn đảo qua mười máy ném đá và mười xe bắn tên, lại nhìn về phía những thôn dân liều mạng trợ giúp hắn đẩy lui địch, nghĩ thầm: hoàn toàn nhờ vào lợi khí của thiên tôn cho ta, còn cho ta rất nhiều lương thực cứu tế thôn dân, thôn dân trong phạm vi vài dặm Bạch gia bảo này đều có thể được ăn no, mới chịu liều mạng đánh giặc, thật sự là thiên tôn phù hộ a!