Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1073 - Chương 1073: Ý Tưởng Này Không Được Hay Cho Lắm

Chương 1073: Ý tưởng này không được hay cho lắm Chương 1073: Ý tưởng này không được hay cho lắm

Ngay lúc lớp trẻ thôn Cao Gia vui vẻ quay phim chơi đùa.

Kinh thành, bên ngoài Tây Trực Môn.

Chủ tướng quân Thanh A Tề Cách, đang suất lĩnh chủ lực quân Thanh, đóng quân trên bình nguyên ngoài thành.

Mà ở một khu rừng nhỏ phía bắc bọn họ, ba người Vương Nhị, Bạch Miêu, Mã Thủ Ứng, đang mượn rừng cây che lấp, dùng kính viễn vọng quan sát chủ lực quân Thanh.

“Chủ lực Kiến Nô ngay trước mắt.” Mã Thủ Ứng hạ giọng nói: “Chúng ta không cần tiếp tục đánh nữa chứ? Không bằng rút lui, nhìn Kiến Nô công phá kinh thành, chém chết lão hoàng đế, chẳng phải là tuyệt vời hay sao?”

Vương Nhị lắc đầu cười nói: “Mã huynh, ý nghĩ này của ngươi kỳ thực ta cũng có, chỉ mong Kiến Nô giết chết lão hoàng đế, nhưng mà, ta biết ý nghĩ này của mình không được hay cho lắm.”

Mã Thủ Ứng: “Ồ? Chỗ nào không đúng? Kiến Nô giúp chúng ta giết chết hoàng đế không phải rất tốt sao? Đỡ phải chúng ta đi giết.”

Vương Nhị: “Nếu như chúng vào kinh thành, chỉ giết lão hoàng đế và đám tham quan kia, ta giơ hai tay hai chân tán thành, nhưng rõ ràng là, sau khi chúng vào thành, sẽ làm hại đến bách tính thôi.”

Lời vừa nói ra, Mã Thủ Ứng tức thì ngẩn người.

Vương Nhị thở dài: “Năm Thiên Khải thứ bảy, ta suất lĩnh Chủng Quang Đạo, Trịnh Ngạn Phu khởi nghĩa, vốn tưởng rằng chỉ giết tên tham quan Trương Diệu Thái và đám nha dịch ức hiếp bá tánh kia. Nhưng sau khi bọn ta xông vào huyện thành, quân đội lập tức liền mất khống chế. Lúc ta xông vào huyện nha giết Trương Diệu Thái, hai vị nghĩa đệ lại suất lĩnh bộ hạ đánh đến khu phố cư trú của đám nhà giàu trong thành…”

Bạch Miêu cũng thở dài một tiếng: “Lúc ấy ta cũng ở đó, ta nhìn thấy một nha hoàn của nhà giàu, bị bọn họ… Haizz… nha hoàn kia cũng là người nghèo khổ, cũng là sống không nổi mới bị bán vào nhà giàu làm nha hoàn, nào ngờ lại gặp phải thảm sự như vậy.”

Mã Thủ Ứng: “!”

Tiếp theo, là sự trầm mặc quỷ dị.

Hồi lâu sau, Vương Nhị mới nắm chặt nắm tay nói: “Chúng ta có thể đem hoàng đế, tham quan ngũ mã phanh thây cũng không sao, nhưng chúng ta không thể ngồi nhìn bách tính bị cuốn vào, uổng mạng. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đường đường chính chính nói chúng ta là đang khởi nghĩa, nếu không, chỉ có thể nói mình là một đám giặc cỏ thấp hèn.”

Mã Thủ Ứng gật đầu: Ừ! Khởi nghĩa khởi nghĩa, bên trong có một chữ nghĩa.

Đã đạt thành nhận thức chung, vậy thì dễ làm hơn nhiều.

Ba vị thủ lĩnh trở lại chỗ sâu trong rừng, nơi này buộc mấy con ngựa, còn có mấy thi thể thám báo quân Thanh nằm trên mặt đất, thì ra, ba người bọn họ len lén ẩn núp đến gần chủ lực quân Thanh như vậy, trên đường cũng tốn không ít sức lực.

Vất vả lắm mới tập kích giết chết thám báo quân Thanh, có được cơ hội đến gần xem xét một chút này.

Ba người xoay người lên ngựa, hô một tiếng giá, thúc ngựa chạy như điên về hướng bắc.

Chạy được mấy dặm, mới trở về trong quân của mình.

Tổng binh Đại Đồng Vương Phác cũng ở đó, đang dẫn theo biên quân Đại Đồng chờ bọn họ.

Thấy bọn họ trở về, Vương Phác vội vàng nghênh đón: “Tình huống như thế nào?”

Bạch Miêu nói: “Quân Thanh thế lớn, các loại vũ khí công thành và hoả pháo đầy đủ, còn có thuẫn xa trận, lượng lớn kỵ binh Mông Cổ. Hoả súng của chúng ta tuy lợi hại, nhưng với số lượng mấy ngàn người muốn trực tiếp xông qua đánh mấy vạn chủ lực quân Thanh đều nằm sấp xuống là không hiện thực.”

Vương Phác cắn răng: “Nhưng bọn chúng đã áp sát Tây Trực Môn, nếu để bọn chúng công phá kinh thành, hậu quả khó mà lường được, chúng ta nhất định phải nghĩ cách.”

Mã Thủ Ứng: “Giương cờ hò reo, tạo thanh thế, không ngừng quấy rối hữu quân quân Thanh, tạo đủ áp lực cho bọn chúng, vây hãm kinh thành tất giải.”

Vương Phác: “Huynh đệ kế sách hay, cứ làm như vậy.” --

Mấy ngày sau, A Tề Cách cau mày, nhìn bản đồ.

Tình huống cảm giác có chút không đúng.

Hữu quân quân Thanh, cảm giác được áp lực ngày càng lớn.

Tổng binh Đại Đồng quân Minh Vương Phác, mang theo quân cần vương Sơn Tây, ở cách đó mấy dặm, không ngừng quấy rối hữu quân quân Thanh. Nhiều đội kỵ binh du kích của quân Thanh bị đánh tan, bách tính Đại Minh bị bắt đến được cứu trở về, tài vật và gia súc bị cướp cũng bị bọn họ cướp về.

Cùng với việc quân Vương Phác không ngừng hoạt động, chủ lực quân Thanh bắt đầu cảm thấy thế cục bất ổn.

Nơi này dù sao cũng là địa bàn Đại Minh, quân Thanh tác chiến xa nhà, quân Minh muốn chơi du kích là chuyện dễ dàng hơn bao giờ hết, quân Thanh không có cách nào ở địa bàn của người khác phòng bị du kích.

A Tề Cách nghĩ trái nghĩ phải: “Thôi vậy! Lần này nhập quan, đánh đến đây là được rồi, thu hoạch của chúng ta đã đủ nhiều, tài vật cướp được cũng đủ rồi, cũng sắp có thể thu quân về rồi. Có điều, chúng ta cứ như vậy đi mất hứng thú quá, phải đánh vào mặt mũi Đại Minh một cái nữa mới thoải mái.”

Hắn phất tay một cái: “Truyền lệnh toàn quân, diễm sức thừa kỵ, tấu nhạc khải hoàn.”

Quân Thanh lĩnh mệnh.

Vì vậy, các Bát Kỳ binh đem những tấm vải đẹp nhất mà bọn họ cướp được, đủ màu sắc, quần áo vải vóc rất diễm lệ, quấn hết lên người.

Có người đem lụa ngũ sắc làm áo choàng, có người đội mũ giáp quấn vải màu xanh biếc, còn có người khoác trên người lưu vân thủy tụ như cô nương thanh lâu…

Toàn bộ đại quân làm còn khoa trương hơn cả gánh hát trên sân khấu.

Trống trận, kèn trận, ngày thường là dùng để đánh trống tiến quân, gõ chiêng thu binh, nhưng hôm nay đều lấy ra tấu nhạc, gõ trống khua chiêng, quay về kinh thành sỉ nhục một hồi, lúc này mới quay đầu ngựa, trở về quan ngoại hướng đông bắc.

“A Tề Cách lui rồi…” Trên Tây Trực Môn, giám quân thái giám Cao Khởi Tiềm chẳng những không cảm thấy mình bị sỉ nhục, ngược lại thở phào nhẹ nhõm: “Quân Thanh lui rồi, tốt quá, nhanh nhanh nhanh, thông báo cho hoàng thượng tin tức tốt này.”

Sùng Trinh Đế Chu Do Kiểm cũng phấn chấn, tự mình hạ chỉ: “Đại Minh ta há lại là nơi Kiến Nô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Khí thế Kiến Nô đã suy yếu, hiện tại chính là thời cơ truy kích tốt, mệnh Binh bộ thượng thư Trương Phượng Dực suất quân truy kích.”

Tên xui xẻo Trương Phượng Dực này, cứ như vậy suất quân ra khỏi thành.

Hắn cũng không phải là hoàng đế ngồi trong thâm cung cái gì cũng không hiểu, cũng không phải thái giám Cao Khởi Tiềm chỉ biết lấy lòng hoàng đế, hắn là Binh bộ thượng thư, dù cho là quan văn thì cũng hiểu binh pháp, càng hiểu rõ cân nhắc chiến lực song phương địch ta.

Trương Phượng Dực rất muốn trợn trắng mắt nói với Chu Do Kiểm: “Thủ thành cũng suýt nữa không thủ được, ngươi còn muốn ta ra ngoài truy kích? Là muốn ta đi chịu chết sao?”

Nhưng lời này chung quy không nói ra được, chỉ đành cắn răng dẫn quân ra khỏi thành, vừa ra khỏi thành, liền nhìn thấy nơi quân Thanh từng đóng quân, có một tấm biển lớn cắm ven đường, phía trên viết một hàng chữ: “Các quan khỏi cần tiễn.”

“Thượng thư đại nhân!” Vị tướng quân dẫn đầu run giọng nói: “Kiến Nô diễm sức thừa kỵ, cố ý gõ trống khua chiêng, còn ven đường bày loại chiêu bài sỉ nhục người khác này, rõ ràng là muốn dụ dỗ quân ta truy kích. Nếu chúng ta đuổi theo, trúng mai phục, dẫn đến toàn quân bị diệt, Kiến Nô lại đánh hồi mã thương, kinh thành tất phá.”

Đương nhiên Trương Phượng Dực hiểu rõ đạo lý này, khổ sở nói: “Bản quan cũng biết không đuổi theo được, nhưng hoàng thượng hạ lệnh phải đuổi, há có đạo lý không tuân thánh chỉ?”

Tướng quân: “…”

“Kiên trì, giả vờ đuổi theo một chút đi.” Trương Phượng Dực nói: “Phái thêm một chút thám báo ra ngoài, tận lực tản ra một chút, nhánh quân đội này của chúng ta là bảo đảm cuối cùng của kinh thành, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”
Bình Luận (0)
Comment