Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1074 - Chương 1074: Tức Chết Ta Rồi

Chương 1074: Tức chết ta rồi Chương 1074: Tức chết ta rồi

“Báo! Binh bộ thượng thư Trương Phượng Dực suất lĩnh thiếu gia quân kinh thành ra khỏi Tây Trực Môn, truy kích đại quân Kiến Nô.”

Một tên thám báo đứng trước mặt Vương Phác, Vương Nhị, Bạch Miêu, Mã Thủ Ứng.

Mã Thủ Ứng cười khẩy một tiếng.

Vương Nhị làm vẻ mặt cổ quái: “Vậy mà cũng dám đuổi theo? Binh bộ thượng thư là đến tấu hài sao? Kiến Nô rõ ràng là chuẩn bị đánh hồi mã thương bất cứ lúc nào, nếu không sẽ không làm nhiều trò như vậy để sỉ nhục đám đại lão gia trong kinh thành.”

Vương Phác thở dài: “Theo ta hiểu biết về thượng thư đại nhân, hắn còn chưa đến mức ngu xuẩn như vậy, khẳng định là bị hoàng thượng hoặc là đám thái giám bức bách.”

Nói như vậy ngược lại là tương đối có lý.

Mấy người ở đây đều đang nghĩ: Quả thực, Binh bộ thượng thư ngu ngốc nữa cũng là quản Binh bộ, sẽ không ngu ngốc đến mức này, vậy thì chỉ có thể là lão hoàng đế ép hắn xuất binh.

“Tên hoàng đế này, hừ!” Mã Thủ Ứng: “Quân lương hắn thiếu ta, còn chưa phát đủ cho ta đâu.”

Lời này vốn là nói cho Vương Nhị và Bạch Miêu nghe, lại không ngờ, Vương Phác lại tỏ ra xấu hổ: “Ơ? Mã huynh, triều đình cũng thiếu quân lương của ngươi sao?”

Mã Thủ Ứng: “Ngươi cũng bị nợ lương?”

Vương Phác hơi xấu hổ gãi gãi đầu: “Ta bị thiếu chín tháng quân lương rồi, gần đây đúng là có chút đau đầu, ta có chút tài sản, ngược lại không có vấn đề gì lớn, nhưng huynh đệ dưới trướng ta thì không chịu nổi.”

Mọi người: “…”

Cái này mẹ nó thật sự xấu hổ.

Ba người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Bạch Miêu mở miệng: “Vương Tổng binh, chuyện này của ngươi, ta giúp ngươi ghi nhớ. Ta quen biết Tấn thương đáng tin cậy, trở về sẽ bảo Tấn thương giúp ngươi kiếm chút tiền lương, cho ngươi mượn cầm cự.”

Vương Phác mừng rỡ: “Đa tạ huynh đệ.”

“Được rồi, vẫn là trước tiên trở lại chuyện trước mắt đi.” Mã Thủ Ứng nói: “Kiến Nô lui rồi, chúng ta đuổi theo hay không?”

“Đuổi theo! Đương nhiên là đuổi theo!” Vương Nhị không cần suy nghĩ liền nói: “Nhưng mục tiêu của chúng ta không phải là giết mấy tên Kiến Nô để trút giận, mà là tận lực cứu trở về bách tính bị Kiến Nô bắt đi, cướp trở về tài vật bị bọn họ cướp đi, cứ theo mục tiêu này mà truy kích.”

“Thả khinh khí cầu trinh sát lên!”

Các binh sĩ dân đoàn vội vàng bận rộn, rất nhanh khinh khí cầu trinh sát liền được thả lên trời.

Trên bầu trời, một binh sĩ dân đoàn cầm kính viễn vọng, nhìn kỹ lưỡng đại quân Kiến Nô, đem đường hành quân của bọn họ vẽ trên giấy, nhét vào ống trúc rồi đưa xuống… --

Các Thiếu gia binh do Trương Phượng Dực suất lĩnh, đuổi theo phía sau đại quân Kiến Nô, cách thật xa, không dám tới gần, chỉ dám phái thám báo ra ngoài thật xa.

Thám báo đôi bên ngược lại đánh rất kịch liệt, giao chiến kịch liệt ở các khu rừng nhỏ, ngọn núi nhỏ, thế nhưng, đại quân song phương lại ngay cả mặt cũng không gặp được.

A Tề Cách rất nhanh liền phát hiện: “Đại tướng lĩnh quân của quân Minh cũng không mắc lừa. Kế hoạch dụ địch truy kích của chúng ta không có tác dụng gì.”

“Nếu đã như vậy, vậy tiếp tục ra chiêu mạnh.” A Tề Cách: “Ta giả vờ suất lĩnh đại quân tinh nhuệ đi trước một bước, bộ đội vận lương kéo ở phía sau…Tên Trương Phượng Dực kia nhất định nhịn không được dụ hoặc, sẽ đến tấn công bộ đội vận lương của chúng ta, đến lúc đó bộ đội vận lương liều mạng cản hắn, ta lại suất lĩnh bộ đội tinh nhuệ nhanh chóng quay về, tiêu diệt quân của Trương Phượng Dực trong một nốt nhạc, sau đó điều quân trở về Yên Kinh, xử lý Đại Minh.”

Hạt châu tính toán của A Tề Cách đánh mà Lý Đạo Huyền ở Thiểm Tây cũng có thể nghe thấy.

Trương Phượng Dực ngu ngốc nữa cũng sẽ không mắc mưu.

Hắn dứt khoát trực tiếp suất lĩnh các thiếu gia binh trở về kinh thành, lấy ra ba cái đầu người thám báo quân Thanh, giao nộp lên: “Chém địch ba cấp.”

Chu Do Kiểm đại nộ: “Ngươi sợ chết!”

Các ngôn quan đều thượng thư buộc tội.

Trương Phượng Dực thở dài một tiếng, trở về nhà, lặng lẽ ăn thuốc độc--

A Tề Cách: “Quân Minh còn chưa đuổi theo sao?”

“Báo!” Một tên bộ hạ tiến lên nói: “Chủ soái quân Minh, Binh bộ thượng thư Trương Phượng Dực đã khải hoàn hồi kinh.”

A Tề Cách lắc đầu: “Đặt đồ quân nhu ở phía sau cùng, hắn cũng không dám đánh. Tên này rốt cuộc là nhát gan, hay là nhìn thấu kế hoạch dụ địch của ta đây? Haizz, về đi về đi! Ngay cả đánh hồi mã thương cũng không được.”

Mệnh lệnh của A Tề Cách ban xuống, binh lính quân Thanh liền thả lỏng tâm tình.

Bây giờ rốt cục có thể vui vẻ áp giải nô lệ bắt được, mang theo tài vật cướp được, về Đông Bắc hưởng thụ rồi…

Ngay tại lúc quân Thanh vừa mới buông lỏng không lâu sau.

Tiếng vó ngựa ầm ầm đột nhiên ập vào mặt.

Trọng kỵ binh Hồi tộc do Mã Thủ Ứng dẫn đầu, giống như một trận gió, đuổi theo thám báo quân Thanh, trong nháy mắt liền cắt đứt bộ đội vận lương ở phía sau cùng của quân Thanh, đặc biệt là các bách tính Đại Minh bị áp giải trong đội ngũ, còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đã bị binh lính của Mã Thủ Ứng vây quanh.

Bộ đội vận lương quân Thanh sợ tới mức nhảy dựng lên, có người hét lớn: “Nhanh, nhanh đi thông báo cho A Tề Cách đại tướng quân hồi quân cứu viện.”

“Hỏng rồi, đám người này động tác thật nhanh.”

“Lại đến nữa rồi, phía sau bọn họ lại còn có viện quân.”

Đội của Mã Thủ Ứng chiến đấu một lát, kéo dài thời gian, tiếp theo, đội của Vương Nhị và Bạch Miêu chạy tới.

Mã Thủ Ứng vung loan đao, quay về các bách tính hô to: “Nằm xuống, toàn bộ nằm xuống, người không muốn chết toàn bộ nằm xuống. Mặc dù bọn ta là đến cứu các ngươi, nhưng đạn không có mắt, tất cả mọi người nằm xuống.”

Hiện tại các bách tính làm gì dám nghi ngờ, nghĩ cũng không nghĩ liền nghe lời làm theo, nằm sấp xuống mặt đất …

“Đoàng đoàng đoàng!”

Tiếng hoả súng vang lên trong nháy mắt, liền biểu thị chiến trường chính diện không cần phải lo lắng.

“Hoả súng dừng lại, nhanh rút lui, nhanh rút lui.” Mã Thủ Ứng hô lớn: “Tất cả mọi người đứng lên, nhanh chóng chạy hướng nam, nhanh.”

Các kỵ binh vung loan đao, ra sức chặt đứt dây thừng trói dưới chân bách tính.

Các bách tính được giải thoát, vội vàng vung hai chân, liều mạng thiêu đốt chút nhiệt lượng ít ỏi của mình, toàn lực chạy như điên về hướng nam.

“Đại quân chủ lực của A Tề Cách còn ba mươi phút nữa là đến, nhanh, nhanh nhanh!” Vương Nhị: “Rút lui, nhanh rút lui!”

Mọi người hộ tống bách tính, chạy như điên về hướng nam mấy dặm.

Cho đến khi nhìn thấy thành trì nhà mình, mới rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Mà bên kia, A Tề Cách vốn đã vui vẻ chuẩn bị về nhà, đột nhiên nhận được tin tức, bộ đội vận lương bị bỏ lại phía sau làm mồi nhử bị quân Minh tập kích, quân Minh tốc độ cực nhanh, chiến lực hùng hổ, gần như là trong nháy mắt liền đánh tan bộ đội vận lương.

Khiến kế hoạch bộ đội vận lương ngăn chặn quân địch chờ viện quân của chủ lực cũng không thể thực hiện được.

A Tề Cách thất kinh, vội vàng suất lĩnh đại quân chủ lực hồi quân cứu viện.

Nhưng khi hắn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thi thể bộ đội vận lương đầy đất, bách tính bọn họ bắt được từ Đại Minh, tài vật cướp được, đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

A Tề Cách tức giận muốn chết: “Aoo! Ai? Là ai làm? Đội quân Minh nào làm?”

Một tên lính vận lương còn chưa chết hẳn khó khăn nói: “Vương… Tổng binh Đại Đồng… Vương Phác…còn có… Sơn…”

Nói xong, đầu nghiêng sang một bên, lần này thật sự chết hẳn.

A Tề Cách: “Tức chết ta rồi, ghi tên Vương Phác này lại, lần sau ta nhất định chém đầu chó của hắn, nhất định chém đầu chó của hắn.”
Bình Luận (0)
Comment