Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1075 - Chương 1075: Hắn Không Muốn Sống Nữa Sao?

Chương 1075: Hắn không muốn sống nữa sao? Chương 1075: Hắn không muốn sống nữa sao?

Năm Sùng Trinh thứ chín, mùa thu, quân Thanh lui binh, trở về Quan Ngoại.

Mặc dù lúc mới đến thì thế như chẻ tre, đánh cho triều đình nhà Minh không có chút sức chống trả nào, nhưng chiến tích cuối cùng lại không hoàn mỹ.

Kế sách “dụ địch truy kích” của A Tề Cách bị tổng binh Đại Đồng Vương Phác “phá giải”, dẫn đến mười mấy vạn nô lệ mà quân Thanh bắt được ở quan nội, toàn bộ đều bị Vương Phác cứu về. Tài vật và gia súc cướp được cũng bị Vương Phác đoạt lại hơn phân nửa.

A Tề Cách thề “nhất định phải giết Vương Phác” xong, thì phẫn uất mà trở về.

Mà bên kia…

Vương Phác đang cười ngây ngô.

Mười mấy vạn bá tánh được cứu về, đang hướng hắn hô to “ân công”, gào đến nỗi Vương Phác ngại ngùng, có chút đỏ mặt.

Bạch Miêu, Vương Nhị, Mã Thủ Ứng ba người liếc mắt nhìn nhau, nói với Vương Phác: “Vương tướng quân, quân cần vương Sơn Tây chúng tôi trước hết về nhà đây, mệt quá, chỉ muốn về nhà nằm thẳng cẳng ra thôi. Còn về kinh thành thuật chức, luận công hành thưởng gì đó, liền nhờ Vương tướng quân đi làm vậy.”

Vương Phác: “Ê, đây rõ ràng là công lao của các ngươi, sao đến lúc luận công hành thưởng lại đẩy bản tướng quân ra phía trước? Bản tướng quân không chịu nổi đâu.”

Bạch Miêu cười: “Lần trước không phải đã cùng tướng quân thảo luận qua vấn đề này sao? Hoả thiêu Tân Dã cũng không phải Gia Cát Lượng đích thân ra trận, nhưng công tích khẳng định là của Gia Cát Lượng mà. Tướng quân ngài chính là Gia Cát Lượng lần này!”

Vương Phác: “Nhưng mà, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.”

Gia Cát Lượng người ta ở Tân Dã là thật sự có ra chủ ý, nhưng lần này đánh trận, Vương Phác cảm giác mình chưa làm cái gì hết, hắn chỉ đi theo cần vương binh Sơn Tây chạy đông chạy tây, mỗi một lần chờ hắn chạy đến nơi, còn chưa kịp ra tay, phía trước đã truyền đến tin chiến thắng.

Chuyện này thật là xấu hổ!

Chuyện này nếu đường đường chính chính mà chia phần công lao của người ta, luôn cảm thấy trong lòng áy náy.

Bạch Miêu nói: “Tướng quân đừng nghĩ nhiều nữa, ngài xem, huynh đệ dưới tay ta, còn có Mã Thủ Ứng cùng huynh đệ của hắn, không có một ai nói tướng quân không tốt, mọi người đều cho rằng là tướng quân ngài lãnh đạo có phương pháp.”

Vương Phác quay đầu nhìn về phía Mã Thủ Ứng, hắn kỳ thật hơi sợ Mã Thủ Ứng, luôn cảm thấy vị kỵ binh thống lĩnh này không dễ ở chung, là một nhân vật tàn nhẫn.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, người này hình như thật sự không tranh công, không để ý công lao bị nhường cho Vương Phác chút nào.

Vương Phác cũng không biết nói gì cho phải, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng: “Mấy vị huynh đệ, các ngươi nhường hết toàn bộ công lao lớn như vậy cho ta, ngay cả luận công hành thưởng cũng không nhúng tay vào, chuyện này thật sự là… quá mức vô tư. Vương Phác ta… sau này nếu như bay cao, nhất định sẽ không phụ mấy vị huynh đệ.”

Thế là, hai quân chia tay.

Ba vị tướng quân thôn Cao Gia, suất lĩnh dân đoàn, đi qua quân trấn Đại Đồng, trở về Sơn Tây.

Mà Vương Phác lại hộ tống mười mấy vạn bá tánh, trở về kinh thành.

Hắn trở lại trong kinh, mới nghe nói binh bộ thượng thư Trương Phượng Dực bởi vì truy kích bất lực, bị hoàng thượng quở trách, các vị ngôn quan điên cuồng buộc tội, đã sợ tội uống thuốc độc tự sát.

Vương Phác nhất thời không nói nên lời.

Đang cảm thán, liền thấy một tên thái giám chạy tới, nói với hắn: “Vương tướng quân, hoàng thượng muốn gặp ngươi.”

Vương Phác vội vàng thu hồi tâm tư lung tung rối loạn, chỉnh đốn lại y quan, theo thái giám vào cung. Một đường đi thẳng đến ngự thư phòng, Chu Do Kiểm đang mang vẻ mặt vui mừng ngồi ở chỗ đó chờ, vừa thấy Vương Phác liền cười rộ lên, tâm tình tựa như đang ngồi trên một chiếc máy bay phản lực.

“Vương ái khanh! Trẫm chờ ngươi đã lâu.” Chu Do Kiểm: “Lần này Kiến Nô nhập quan, khói lửa khắp nơi, trẫm cả ngày đều nghe được tin tức khó nghe, chỉ có ngươi, tin chiến thắng liên tiếp báo về, mỗi lần trẫm nhìn thấy tên ngươi, trong lòng đều ấm áp.”

Vương Phác mừng rỡ: “Đa tạ hoàng thượng hậu ái.”

Chu Do Kiểm: “Trẫm muốn trọng thưởng ngươi! Nhất định phải trọng thưởng ngươi.”

Vương Phác: “Cái đó, thần… thật ra cũng không làm cái gì, chủ yếu vẫn là quân cần vương Sơn Tây đánh giỏi, là bọn họ…”

Chu Do Kiểm cắt ngang hắn nói: “Ngươi lập công lớn, lại muốn đem công lao chia cho người khác, không tự cao tự đại, phẩm chất này càng thêm hiếm có. Trẫm càng thích ngươi.”

Vương Phác: “…”

Chu Do Kiểm: “Trẫm lập tức để cho binh bộ cân nhắc, thăng chức cho ngươi.”

Vương Phác mừng rỡ.

Tào Hóa Thuần ở bên cạnh ra vẻ xấu hổ nói: “Hoàng thượng, binh bộ thượng thư Trương Phượng Dực mới chết, hiện tại binh bộ đang rất rối loạn, trước mắt, cái đó, tạm thời… không có cách nào cân nhắc.”

Chu Do Kiểm: “Ặc!”

Lần này thì lúng túng.

Chu Do Kiểm chỉ đành đổi giọng: “Vậy ngươi trước hết trở về chờ mấy ngày, chờ binh bộ bên này…”

Một câu còn chưa nói xong, bên ngoài có một tên thái giám chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Hoàng thượng, tri phủ Nam Dương tấu báo, Đường vương Chu Duật Kiện, tổ chức một đội cần vương quân hơn một ngàn người, đã dẫn quân rời khỏi Nam Dương, đang hướng về kinh thành.”

“Cái gì?” Chu Do Kiểm nổi giận: “Thật to gan, hắn đây là muốn cần vương, hay là muốn tạo phản?”

Vương Phác nhịn không được mở miệng nói: “Ờ… chắc là muốn cần vương thôi, dù sao cũng chỉ có hơn một ngàn người, tạo phản không đến mức đó.”

Chu Do Kiểm tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.

Vương Phác sợ hết hồn, vội vàng che miệng.

Chu Do Kiểm bị Vương Phác làm gián đoạn, lửa giận bớt đi, bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, Vương Phác nói rất đúng, hơn một ngàn người tạo phản cái gì? Tên này xem ra thật sự là muốn cần vương, cũng không phải là muốn mưu phản.

Nhưng mà, phiên vương tự ý dẫn quân rời khỏi đất phong, đây là tối kỵ, nếu như mở một khởi đầu xấu, sau này thiên hạ chẳng phải loạn mất?

Lỗ hổng này tuyệt đối không thể mở!

Chu Do Kiểm quay đầu nói với thái giám: “Soạn chỉ, phế Đường vương Chu Duật Kiện làm thứ dân. Phái Cẩm Y Vệ bắt hắn, đưa đến Phượng Dương xử lý, đổi phong đệ đệ hắn Chu Duật Toàn làm Đường vương.”

Tào Hóa Thuần vội vàng mài mực…

Vương Phác đứng ở một bên, ngây ngốc nhìn, nội tâm phức tạp.

Có lẽ Chu Do Kiểm bị tức giận đến hồ đồ, hồi lâu sau mới nhớ tới Vương Phác, mãi đến khi hết giận, mới nhìn thấy trước mặt còn có một vị võ tướng đứng sừng sững, bèn phất tay nói: “Vương ái khanh, ngươi tạm thời trở về chờ điều lệnh đi, chờ binh bộ có thể làm việc, liền thăng chức cho ngươi.”

Vương Phác tạ ơn lui ra.

Hắn đi ra khỏi hoàng cung, niềm vui sướng lúc mới tiến cung lĩnh thưởng sớm đã biến mất không thấy, trong lòng chỉ đang nghĩ: Khó trách quân cần vương Sơn Tây không muốn nhận công lao này, đều muốn nhường hết cho ta. Xem ra, cần vương cũng là một công việc nguy hiểm, sơ sẩy một chút, trời mới biết kết cục sẽ ra sao.

Đối với một số người mà nói, nếu muốn đền đáp quốc gia, âm thầm ra sức, đừng để hoàng thượng biết, ngược lại càng tốt hơn.

Haizz!

Vương Phác sải bước đi ra khỏi kinh thành, trở về Đại Đồng.

Buổi chiều hôm đó…

Tây An, trên màn hình lớn ở chợ, đang phát sóng Tin Tức Cao Gia.

Chu Tồn Cơ cũng giống như thường ngày, sớm đã đến chỗ ngồi.

“Hôm nay, phóng viên chiến trường Chu Đại Nha mang đến cho mọi người tin tức ở phía Hà Nam.” Cao Nhất Diệp mỉm cười nói: “Hiện tại chuyển ống kính đến Hà Nam.”

Chỉ thấy ống kính chuyển động, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của cựu hoa khôi Chu Đại Nha, nàng thế mà lại đang đứng trên chiến trường, phía sau là vô số người đang đánh nhau.

Chu Đại Nha mỉm cười nói: “Đang giao chiến sau lưng ta là hai đội quân, một là đại quân lưu khấu do Mãnh Hổ Độc Hổ suất lĩnh, một đội khác là quân cần vương do Đường vương Chu Duật Kiện suất lĩnh. Chu Duật Kiện tự bỏ tiền túi, tổ chức một đội Đường vương hộ quân hơn một ngàn người, chuẩn bị đi kinh thành chống lại Kiến Nô, dũng khí đáng khen.”

Chu Tồn Cơ nhìn đến đây, kêu “A” một tiếng, nhảy dựng lên, duỗi ngón tay chỉ vào màn hình: “Hắn…hắn…hắn không muốn sống nữa sao?”
Bình Luận (0)
Comment