Chương 1119: Đại kiến thiết
Chương 1119: Đại kiến thiết
Vương Nhị quay sang đám dân binh: “Các vị đều xuất thân từ các ngành các nghề, người người đều có sở trường riêng, đánh trận vốn dĩ không phải là sở trường của mọi người, mọi người am hiểu nhất chính là làm việc.”
Đám dân binh cười rộ: “Phải đấy, phải đấy.”
Vương Nhị: “Hiện tại, Thiên Tôn có một việc rất quan trọng giao cho mọi người. Chúng ta phải mau chóng kiến thiết trên núi Mễ Thương, xây dựng nhiều vọng gác, phong hoả đài trên đỉnh núi, cùng với hệ thống giao thông, vận chuyển vật tư,...”
Mọi người nghe thấy là mệnh lệnh của Thiên Tôn, nhất thời nhiệt huyết sôi trào: “Đã hiểu!”
Vương Nhị: “Hiểu là tốt rồi, phương diện này, mọi người am hiểu hơn ta, xin mời mọi người lập tức bắt đầu kế hoạch, có nhân tài phương diện nào, lập tức bước ra lập kế hoạch.”
Hắn vừa dứt lời, trong đoàn dân binh có một trung niên cầm thủ nỗ, thoạt nhìn không giống người thiện chiến bước ra, vừa đi vừa tháo thủ nỗ xuống, ném sang một bên, sau đó từ sau lưng lấy mũ xuống, đội lên đầu...
Mọi người lúc này mới phát hiện, cái này căn bản không phải mũ giáp, mà là mũ lam!
Đám dân binh bên cạnh giật mình: “Ái chà chà, mũ lam, công nhân kỹ thuật cao cấp, sao ngài cũng chạy tới làm dân binh?”
Mũ lam cười ha ha: “Bảo vệ quốc gia, không phân biệt thân phận.”
Hắn đi tới trước mặt Vương Nhị, hành lễ một cái: “Kiến trúc sư Kiến Trúc viện thôn Cao Gia đến báo danh.”
Vương Nhị lấy ra một xấp giấy, là bản đồ địa hình đơn giản của núi Mễ Thương do quan sát viên trên khinh khí cầu vẽ: “Giao bản đồ cho ngươi, ngươi xem thử.”
Vị kiến trúc sư kia nhận lấy bản đồ, xem một hồi, lấy bút ra, xoẹt xoẹt xoẹt vẽ vài vòng tròn: “Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này... Chúng ta có thể xây dựng vọng gác ở mấy chỗ này, mỗi vọng gác thiết kế không gian sinh hoạt cho năm mươi binh lính, trên đỉnh vọng gác dựng phong hoả đài...”
Sau đó hắn lại vẽ vài đường thẳng: “Đây là đường cái, chúng ta cần phải xây dựng mấy con đường này, nối liền các vọng gác, để xe cộ của chúng ta có thể dùng tốc độ nhanh nhất cung cấp vật tư cho vọng gác, cùng với điều động binh lính.”
Vương Nhị: “Thật là nhờ có ngươi, nhanh như vậy đã đưa ra phương án rồi.”
Hắn giơ cao phương án trong tay: “Các vị công nhân, mọi người nhìn thấy chưa?”
Các công nhân lớn tiếng đáp: “Nhìn thấy rồi!”
“Huynh đệ các ngành nghề, chúng ta cùng nhau xắn tay áo lên, cố gắng làm việc.” Vương Nhị: “Chúng ta phải xây dựng nên một tuyến phòng thủ ngăn chặn lưu khấu tiến vào Thiểm Tây trước khi nhóm lưu khấu thứ hai đến, phải kiên cố hơn Vạn Lý Trường Thành.”
Mọi người: “Hú!”
Ánh mắt Vương Nhị quét về phía Mễ Sấm Tướng...
Nhìn thấy ánh mắt hùng hổ doạ người của hắn, Mễ Sấm Tướng sợ hết hồn: “Ngươi muốn thế nào? Đừng giết ta!”
Vương Nhị: “Ngươi cũng thấy bản đồ trong tay ta rồi chứ?”
Mễ Sấm Tướng: “Thấy rồi, ưm... Không hiểu.”
Vương Nhị đưa tay chỉ vào mấy đường thẳng trên bản đồ: “Đây là đường, cần người tu sửa.”
Mễ Sấm Tướng lập tức hiểu ra, vội vàng mở miệng: “Người của ta làm, người của ta đều đến làm đường.”
Vương Nhị gật đầu: “Ngoan ngoãn làm đường, chăm chỉ lao động, sớm ngày làm người.”
Tiếp theo chính là giai đoạn xây dựng kinh tế, Vương Nhị trong nháy mắt biến thành kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu.
Lại thấy vị mũ lam kia nhảy lên phía trước nhất, vung tay lên: “Dân binh xưởng xi măng, lập tức tìm kiếm địa điểm tại chỗ, chuẩn bị xây dựng một xưởng xi măng tạm thời, cung cấp xi măng cho việc xây dựng vọng gác núi Mễ Thương.”
Một đám dân binh nhảy ra: “Chúng tôi, chúng tôi đến từ xưởng xi măng.”
“Huynh đệ xưởng đồ gỗ đâu?”
“Chúng tôi đây!” Một đám thợ mộc nhảy ra.
“Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất, đốn ít gỗ, làm mấy vọng gác gỗ, tạm thời dùng trước...”
“Tuân lệnh!”
“Dân binh trại nuôi heo, xưởng dệt, đoàn ẩm thực, mọi người phụ trách giải quyết vấn đề ăn uống cho mọi người.”
“Được!”
Mấy vạn dân binh đều nhanh chóng hành động, ngành nghề nào cũng có người tài, mỗi người phụ trách công việc quen thuộc sở trường của mình, người Cao Gia thôn đến, am hiểu nhất chính là sản xuất quy mô lớn có tổ chức.
Về điểm này, bọn họ đã vượt xa tất cả mọi người thời đại này.
Tri phủ Hán Trung vốn tưởng rằng, loại chuyện chính trị nội bộ này mình còn có thể nhúng tay vào, hỗ trợ một chút, nào ngờ đám dân binh này căn bản không cần hắn hỗ trợ, bọn họ tự mình rất nhanh đã phân chia xong tiểu tổ công tác, bắt đầu đầu nhập vào các loại công việc.
Tri phủ Hán Trung: “???”
Hắn đột nhiên phát hiện, mình còn không làm tốt bằng người đội mũ lam kia.
Xe lửa “u u u” lúc trước còn đang vận chuyển binh lính, hiện tại bỗng nhiên biến thành vận chuyển vật tư sản xuất, các loại dụng cụ sản xuất, dụng cụ kiến trúc được xe lửa chở tới, phân phát đến tay mỗi công nhân.
Công nhân buông vũ khí xuống, cầm lấy dụng cụ, tháo mũ giáp, đội mũ vàng, còn hát vang:
Giải phóng khu đây a hê
Đại sản xuất đây a hê
Quân đội cùng nhân dân cùng nhau hành động a hê...
Núi Mễ Thương nhất thời trở nên náo nhiệt hơn cả phủ Hán Trung--
Cùng lúc đó...
Một đội thuyền chậm rãi tiến vào cảng Nagasaki của Oa quốc.
Đại hải tặc Mãng Nhị, à không, là đại thương nhân Trịnh Chi Hổ, mặc một bộ trang phục thương nhân, trên mặt treo nụ cười, nhảy xuống thuyền, bước đi trên bến cảng Nagasaki.
Lúc này, Oa quốc đã bắt đầu thắt chặt chính sách hải dương, qua thêm một năm nữa, bọn họ sẽ bắt đầu bế quan toả cảng, lần bế quan toả cảng này sẽ kéo dài suốt trăm năm, cho đến khi bị hắc thuyền của người Tây Dương bắn phá, sau đó mở ra Minh Trị Duy Tân.
Đương nhiên, cho dù là trong thời gian bế quan toả cảng, cảng Nagasaki cũng sẽ tiếp tục mở cửa.
Cho nên, thương nhân trong nước Oa quốc cũng ồ ạt đổ về Nagasaki, bắt đầu đón nhận hải cảng giao dịch tự do cuối cùng này.
Trịnh Chi Hổ ở đây cũng coi như người nổi tiếng, vừa mới xuống thuyền, đã có thương nhân bản địa nghênh đón, trong miệng còn nói tiếng Hán: “Mãng Nhị ca, sao hôm nay huynh lại rảnh rỗi đến Nagasaki?”
Trịnh Chi Hổ cười ha hả: “Ta mang tới một lô hàng tốt.”
“Hàng tốt?” Gương mặt thương nhân bản địa lập tức hưng phấn đỏ bừng: “Là hàng tốt gì, lấy ra cho mọi người cùng nhau phát tài nào?”
Trịnh Chi Hổ lấy ra nước tương hải sản, lại lấy ra rượu Mao Đài 53 độ Thiên Tôn đặc biệt cung cấp, lấy ra Tây Lan Tạp Phổ, tranh thêu Trừng Thành, bánh gạo, Thạch rau câu trái cây, chocolate Dove...
Những thứ lấy ra, món nào món nấy kỳ lạ, món nào món nấy kỳ quái.
Tuy nhiên, những thứ kỳ quái đến cực điểm này, trong mắt thương nhân, tuy rằng kỳ lạ, nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Thương nhân thời đại hàng hải, gần như có thể tiếp nhận tất cả mọi thứ kỳ quái chưa từng thấy, chỉ cần ăn ngon, đẹp mắt, dễ sử dụng, không có hàng nào bọn họ không dám nhận.
Vị thương nhân bản địa kia nhìn những món hàng kỳ lạ này, lại lấy vài món ra nếm thử, biểu cảm trên mặt nhất thời thay đổi: “Ê? Ê ê? Mãng Nhị đại ca, hàng của huynh lần này, tốt thật đấy.”
Trịnh Chi Hổ: “He he he, nói trước, không rẻ đâu.”
“Giá cả không thành vấn đề.” Thương nhân nói: “Huynh đưa giá cao, ta bán cho đại danh, võ sĩ sẽ càng cao hơn, ha ha ha.”