Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1120 - Chương 1120: Tăng Thuế

Chương 1120: Tăng thuế Chương 1120: Tăng thuế

Trịnh Chi Hổ ra giá cao ngất ngưởng, trung bình đắt gấp năm lần so với giá nhập hàng của hắn ở bến cảng Thượng Hải, trong đó món hàng ra giá cao nhất chính là chocolate Dove.

Thứ này vốn dĩ giá nhập hàng đã cao, là thứ Lý Đạo Huyền thỉnh thoảng tâm tình tốt mới ban xuống một chút, hơn nữa gần đây Lý Đạo Huyền giảm béo, đã lâu rồi không mua chocolate để ăn. Y không mua, đương nhiên sẽ không ban cho các người tí hon.

Chocolate hiện có của thôn Cao Gia, chủ yếu vẫn là hàng tồn kho của lão thôn trưởng.

Nó được thương nhân vận chuyển từ bản thôn thôn Cao Gia đến bến tàu Hiệp Xuyên Hợp Dương, sau đó chuyển đến Tiểu Lãng Để, rồi lại lên thuyền lưỡng dụng đến bến cảng Thượng Hải.

Từng tầng từng tầng trung chuyển như vậy, khiến giá cả của nó không ngừng tăng lên.

Đến tay Trịnh Chi Hổ đã là giá trên trời.

Trịnh Chi Hổ lại vận chuyển nó vượt biển... Đưa đến cảng Nagasaki, lại tăng gấp mười lần.

Giá cả của nó đã là thứ mà người thường không thể nào hiểu nổi.

Vị thương nhân bản địa kia lấy được hàng từ tay Trịnh Chi Hổ, lại tăng thêm hai thành giá...

Giá cả đã đắt đến mức này, đương nhiên bao bì cũng phải theo kịp.

Thương nhân bản địa tìm một cái hộp gốm sứ xinh đẹp, tinh xảo đến mức không thể tưởng tượng nổi, riêng cái hộp này đã có thể bán được mấy lượng bạc ở Oa quốc.

Ở chính giữa hộp, cẩn thận đặt một miếng chocolate nhỏ xíu.

Sau đó ra giá 250 lượng bạc, gọi tắt là “hai trăm rưỡi”, bị một võ sĩ đang muốn thăng tiến, muốn tặng quà cho lão đại mua mất, sau đó đưa vào ngự phiên dịch Nagasaki, trong phủ đệ của Oa Đảo Thắng Mậu.

Oa Đảo Thắng Mậu, là danh tướng thời kỳ Chiến Quốc của Oa quốc, con trai của Oa Đảo Trực Mậu, đại danh cai quản lãnh địa 357000 thạch, sau trận Quan Nguyên, được phong làm ngự phiên dịch Nagasaki, vẫn luôn đóng quân tại cảng Nagasaki.

Một tiểu tính hai tay bưng hộp sứ, đưa đến trước mặt Oa Đảo Thắng Mậu: “Đại nhân, đây là Đường vật mà người bên dưới dâng tặng ngài.”

Đường vật, là cách gọi chung của người Oa quốc thời bấy giờ đối với những thứ truyền bá từ Đại Minh triều.

“Đường vật?” Oa Đảo Thắng Mậu đã sớm thấy nhiều Đường vật đến mức nhàm chán, bởi vì đóng quân ở cảng Nagasaki, hắn có thể tiếp xúc với hàng hóa mà thương nhân từ khắp nơi trên thế giới đưa tới bất cứ lúc nào, đặc biệt là hàng hóa từ Đại Minh triều nhiều nhất, cái gì mà tơ lụa, đồ gốm sứ, bộ đồ trà,... đều đã nhìn đến phát ngán.

Oa Đảo Thắng Mậu lắc đầu: “Bọn họ không còn thứ gì mới mẻ để dâng tặng ta sao? Đường vật là thứ mà nơi này của chúng ta không thiếu nhất, ngược lại đồ chơi kỳ quái từ phía Tây Dương còn hiếm có khó tìm hơn.”

Tiểu tính thấp giọng nói: “Thứ lần này, hình như khá là kỳ lạ. Nó gọi là chocolate sữa Dove mềm mịn, cái tên chưa từng nghe thấy.”

“Ồ?” lúc này Oa Đảo Thắng Mậu mới hứng thú: “Đưa lên đây cho ta xem thử.”

Tiểu tính tiến lên vài bước.

Lúc này Oa Đảo Thắng Mậu mới nhìn rõ, trong một chiếc hộp sứ thanh nhã, đựng một khối vuông nhỏ đen thui, không có gì bắt mắt.

“Thứ này là để ăn sao?”

Tiểu tính gật đầu: “Vâng.”

Oa Đảo Thắng Mậu: “Xấu xí như vậy, sao có thể ngon được?”

Tiểu tính: “Thuộc hạ cũng không biết, hơn nữa cũng không dám ăn thử, nghe võ sĩ đưa nó đến nói, miếng nhỏ như vậy, vậy mà phải 250 lượng bạc. Quá đắt, thuộc hạ không dám ăn thử.”

250 lượng?

Giá cả này khiến Oa Đảo Thắng Mậu cũng phải giật mình, chỉ có một miếng nhỏ như vậy? Vậy mà cũng phải 250 lượng?

Cái giá khiến hắn chấn động.

Thú vui muốn nếm thử cũng theo đó mà xuất hiện.

Vươn tay nhón lấy miếng chocolate nhỏ xíu kia... Ném vào trong miệng...

Trong đầu không hiểu sao lại vang lên một giọng nói kỳ quái, hô lên một tiếng: “Đồ ngu!”

Tiếp đó, hương vị tuyệt vời của chocolate sữa mềm mịn lan toả trong miệng.

Trên mặt Oa Đảo Thắng Mậu lộ ra biểu cảm say mê: “A! Thật là ngon, quá ngon. Quả nhiên không hổ là hàng hóa 250 lượng bạc, Đường vật luôn có thể mang đến cho ta bất ngờ.”

Hắn thậm chí còn không nỡ nhai, mà từ từ “ngậm” miếng chocolate trong miệng cho đến khi tan chảy, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất, lúc này mới thò tay vào trong hộp, còn muốn lấy miếng thứ hai.

Hết rồi!

Hai trăm rưỡi, chỉ có một khối nhỏ như vậy.

Oa Đảo Thắng Mậu: “Đồ ngon vậy mà chỉ có một miếng nhỏ như vậy? Một miếng nhỏ như vậy thì đủ ai ăn chứ? Mau đi tìm tên võ sĩ đưa đồ đến hỏi thử, hắn mua ở đâu, mau đi.”

Tiểu tính vội vàng đi, không bao lâu sau trở về báo cáo: “Là lấy được từ tiểu thương nhân Thổ Ốc Tam Thái Lang ở Nhạc Thị Nhạc Toạ, mà Thổ Ốc Tam Thái Lang là lấy được từ thương nhân họ Trịnh đến từ Đại Minh triều.”

Oa Đảo Thắng Mậu: “Biết rồi là tốt rồi, mau đi mua đi.”

Tiểu tính chạy như bay đi, không lâu sau, hắn mang về cho Oa Đảo Thắng Mậu một đống hộp sứ đựng chocolate với vẻ mặt hưng phấn, chỉ bấy nhiêu hộp này, đã tiêu tốn mất mấy nghìn lượng bạc của Oa Đảo gia.

Hơn nữa, ngoại trừ đống hộp chocolate này, hắn còn mang về thêm rất nhiều thứ kỳ quái khác.

“Đại nhân, hóa ra Đường vật được đưa đến lần này có rất nhiều, không ít thứ hiếm lạ, ta đều mua hết về cho ngài rồi.”

Tiểu tính lấy ra từng món đồ hiếm lạ: “Ngài xem, cái này gọi là bánh gạo, rẻ hơn chocolate một chút, nhưng cũng rất ngon. Cái này gọi là Thạch rau câu trái cây, thật thú vị... Cái này gọi là áo len lông cừu Ấm Đến Muốn Ngủ, nghe nói ở bên Đại Minh triều cũng là loại tốt nhất, quan to quý nhân bên kia ai cũng thích...”

Không bao lâu sau, Oa Đảo Thắng Mậu đã mặc trên người áo len lông cừu Ấm Đến Muốn Ngủ, bên hông đeo một chiếc quạt lụa thơm do người Thổ Gia tộc huyện Khai chế tác, dưới chân giẫm lên tấm thảm thêu Trừng Thành dày dặn, tay trái cầm một miếng bánh gạo, tay phải cầm một miếng Thạch rau câu trái cây...

Cuộc sống này chẳng phải là cuộc sống thần tiên sao?

Tuy nhiên...

Không bao lâu sau, “giám vật” của Oa Đảo gia, cũng chính là quan viên phụ trách tài vật đã tìm đến cửa: “Đại nhân, đừng mua nữa, đừng mua nữa, mấy thứ Đường vật này quá đắt, bạc của Oa Đảo gia chúng ta không đủ cho ngài tiêu xài như vậy, thu không đủ chi rồi.”

Oa Đảo Thắng Mậu: “Gần đây tiêu tiền hơi nhanh một chút, nhưng chỉ cần tăng thêm thuế là được, chẳng phải là có thể để đám nông dân kia bù tiền lại cho ta sao? Mau đi tăng thuế, tăng thuế.”

Giám vật giật mình: “Không thể tăng nữa, nông dân sắp tạo phản rồi.”

Oa Đảo Thắng Mậu: “Sợ bọn họ tạo phản? Ai dám nổi dậy thì giết kẻ đó.”

Giám vật thầm kêu không ổn, nhưng mệnh lệnh của đại danh là tuyệt đối, là võ sĩ trung thành, cho dù chủ gia có sai thì cũng phải làm theo, đây chính là tinh thần của võ sĩ đạo.

Giám vật đang oán thầm trong lòng, thì Oa Đảo Thắng Mậu đã đặt một miếng khoai tây chiên vị rong biển vào tay giám vật: “Nào, ngươi cũng nếm thử Đường vật đi, đây có thể nói là món ngon hiếm thấy.”

Giám vật bỏ khoai tây chiên vào miệng nhai, rắc rắc, ngon! Ngon quá!

Hoàn toàn không thể dừng lại được, vui vẻ là phải rắc rắc.

Giám vật nhịn không được dùng giọng điệu run rẩy hỏi tiểu tính: “Vừa rồi ta ăn một miếng nhỏ đó, bao nhiêu tiền?”

Tiểu tính: “Năm mươi lượng.”

Giám vật “hít” một tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Xem ra, nhà ta cũng phải tăng thuế rồi.”
Bình Luận (0)
Comment