Bạch công tử nở nụ cười tự tin: "Phụ thân, hài nhi phụng mệnh thiên tôn, mang theo tên lửa tiên gia tới đây. Bởi vì tên lửa cần phải lắp ráp, thiên tôn sợ người không biết nên mới bảo con trở về báo cho người biết phương pháp."
Bạch Diên: "Hả? Tên lửa tiên gia là cái gì?"
Trình Húc chạy nhanh đến bên cạnh Bạch Diên, vui mừng hỏi: "Tên lửa là binh khí mới gì?"
Bạch công tử dương dương đắc ý nói: "Phụ thân, mời nhanh chóng phái gia đinh và dân đoàn, chuyển từng mảnh của tên lửa tiên gia trên xe xuống, hài nhi lập tức chỉ đạo bọn họ lắp ráp vật này."
Bạch Diên nghe nói là đồ vật thiên tôn cho, đương nhiên không muốn chần chừ, lập tức phất tay hạ lệnh, rất nhiều gia đinh và dân đoàn chạy ra, vừa kéo, vừa đẩy, từ trên xe mang xuống một đống mảnh nhỏ kỳ quái.
Bạch Diên cũng nhận ra những mảnh này, đây không phải là từng mảnh của bức tường thành năm màu kia của thôn Cao gia sao? Chỉ là lần này sơn thành màu xám mà thôi, thứ này có ích lợi gì? Chẳng lẽ, ý của thiên tôn là muốn chúng ta dùng cái này dựng nên bức tường thành mới?
Suy nghĩ kỹ lại, xây thêm tường thành cao hơn chút nữa, cũng có chút tác dụng.
Hắn đang nghĩ ngợi đâu đâu, liền nghe được Bạch công tử chỉ huy gia đinh bên cạnh, đem những mảnh đó tới trong đình viện Bạch gia bảo. Nơi này có một đại viện rộng rãi, bình thường là chỗ luyện võ của gia đinh, dài rộng đến mấy trượng, còn rất rộng rãi.
Bạch công tử lấy tay ước chừng một chút, cảm giác đặt tên lửa tiên gia ở chỗ này được, liền bắt đầu chỉ huy: "Mấy người các ngươi, đi chuyển mảnh ghép bên trái, mấy người các ngươi, đi chuyển mảnh ghép bên phải, được, nâng lên... Dùng chỗ lồi bên này, ấn vào cái lỗ bên này... đúng đúng đúng... ấn vào giữa... ghép lại với nhau... ấn mạnh vào, hai bên đồng thời dùng sức đẩy."
Mười mấy gia đinh dân đoàn, cố sức đẩy hai mảnh ghép vào giữa.
"Cạch!"
"Cạch!"
Một tiếng vang giòn giã, hai mảnh ghép tiên gia đã ráp lại thành một, biến thành một mảnh ghép càng lớn hơn.
Bạch Diên và Trình Húc hỏi chấm? Chấm hỏi?
Bạch công tử tiếp tục: "Mấy người các ngươi, đưa mảnh ghép bên kia qua đây... đưa vào cái lỗ trên mảnh ghép này... chuẩn vào... tốt, người hai bên cùng dùng lực... đẩy nó vào..."
"Cạch!"
Lại một tiếng vang giòn giã, mảnh ghép đã ráp lại.
Bạch Diên trong đầu lại nổi lên dấu hỏi chấm? Chấm hỏi?
Trình Húc không nhịn được hỏi: "Đây rốt cuộc là đang làm cái quỷ gì vậy?"
Bạch Diên quay đầu lại: "Tuy ta xem không hiểu, nhưng mà cảm giác rất chấn động."
Trình Húc: "Hai phụ tử các ngươi đều bị bệnh sao? Đây là lúc nào rồi, các ngươi còn chơi mấy thứ khó hiểu này?"
Bạch công tử: "Mấy người bên kia, đúng, chính là các ngươi, giơ mảnh ghép đó lên, đưa vào bên kia... đúng đúng... Qua bên đó thêm một chút... ngắm ngay lỗ... dùng sức..."
"Cạch!"
Mảnh ghép ráp lại rồi.
Bạch công tử nhìn thoáng qua, đột nhiên lau mồ hôi: "Không xong rồi, hình như nhớ sai một điểm, mau, cạy nó xuống, ráp lại lần nữa."
Bạch Diên cả kinh.
Trình Húc: "Mẹ nó, chơi ta hả? Còn muốn làm lại? Uổng công ta vừa rồi còn tràn ngập mong đợi với thứ Cao Sơ Ngũ đưa tới, kết quả các ngươi lại ở đây làm trò quái quỷ gì vậy."
Bạch công tử hành một đại lễ với Trình Húc: "Tướng quân chờ chút, vừa rồi vãn bối chỉ là nhớ lầm một chi tiết nhỏ mà thôi, lập tức sửa lại là được."
Trình Húc: "Đừng tưởng ngươi nói chuyện nho nhã, ta sẽ cảm thấy ngươi nói có đạo lý."
Bạch công tử xoay người, tiếp tục chỉ huy: Khiêng cái bên kia qua đây... Bên này... ngắm chuẩn nó... đẩy vào..."
"Cạch!"
Một loạt các thao tác kỳ quái hoa cả mắt.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn mà không hiểu ra sao, nhưng chỉ cần Bạch Diên không hạ lệnh dừng lại, các gia đinh và dân đoàn Bạch gia bảo cũng chỉ có thể tiếp tục càn quấy cùng Bạch công tử.
Khổ sở một hồi lâu, đám gia đinh mệt tới thở hồng hộc, cuối cùng cũng hoàn thành.
Bạch công tử đứng trước một trang bị kỳ lạ dài đến hơn bốn trượng, trước tiên hành lễ một cái, sau đó mới nói: "Phụ thân, các vị thúc bá, các vị tướng quân... tên lửa tiên gia đã lắp ráp thành công, bây giờ do vãn bối để cho mọi người xem uy lực của nó."
Mọi người không rõ nguyên do, đến nay vẫn còn chưa hiểu đây là thứ quỷ gì.
Bạch công tử phất tay với đám gia đinh: "Đám người các ngươi cùng nhau thúc đẩy trục xoay của tên lửa tiên gia, chuyển qua thêm một chút... lại nâng lên thêm chút nữa..."
Tên lửa lắp ráp ngẩng đầu lên, họng pháo hướng về bầu trời.
Bạch công tử chỉ vào một gia đinh khỏe mạnh: "Ngươi qua đó, dùng búa đập mạnh vào bốn cơ quan phía sau, thấy chưa? Chính là bốn cơ quan hình tròn lồi lên kia, lần lượt đập xuống đó."
Gia đinh kia chỉ chạm tới hai cơ quan phía dưới, hai cơ quan phía trên thì thật sự với không tới, phải khiêng một cái bàn vuông tới, trèo lên bàn, giơ búa lên, mới có thể chạm đến vừa đủ.
"Đập!"
Bạch công tử ra lệnh một tiếng, gia đinh vung búa lên, cạch cạch cạch cạch, đập liên tục bốn cái vào bốn cơ quan.
Chỉ nghe tám tiếng trầm đục "phanh phanh phanh phanh" vang lên liên tiếp, tám viên đại pháo bằng nhựa còn dài hơn hai người cộng lại, thay phiên từ ống pháo của tên lửa tiên gia phun ra ngoài...
Chúng nó vừa bay lên liền bay đi cực xa, vượt qua tòa thành của Bạch gia bảo, lại vượt qua khu vực ruộng đồng nứt nẻ, lại vượt qua lòng sông khô hạn, cuối cùng "rầm rầm" đập xuống sườn núi Hoàng Long xa xa.
Tầm bắn nó xa, khiến tất cả mọi người ở đây cả kinh đến rớt cằm. Hóa ra, đồ chơi tên lửa lắp ráp ở thế giới của Lý Đạo Huyền, tầm bắn là năm mét, sau khi đến Minh Mạt, tầm bắn của nó liền biến thành nghìn mét.
Cũng tức là nói, nó có thể khai hoả đối với địch nhân cách xa hai dặm.
So với máy ném đá có tầm bắn xa nhất là khoảng 300 mét cùng xe bắn tên khoảng 100 mét, nó xa hơn không chỉ một chút.
Toàn bộ người của Bạch gia bảo đều nhìn ngây ngốc.
Mà người nhìn ngốc nhất toàn trường chính là Trình Húc, gã là người hiểu rõ binh khí chiến tranh nhất, biết rõ tầm bắn của tên lửa tiên gia trước mắt có ý nghĩa như thế nào.
Trình Húc giơ hai tay lên cao, ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha ha ha ha, trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta. Ha ha ha ha ha, có lợi khí này, tặc quân không đáng nhắc tới. Ha ha ha, thái nãi nãi, còn lâu lắm cháu mới có thể tới thăm người. Ha ha ha ha, cháu lại lần nữa tìm được đường sống rồi."
Gã thoắt một cái cúi đầu xuống: "Bạch công tử, tên lửa tiên gia này tổng cộng có mấy cái?"
Bạch công tử giơ ba ngón tay lên.
Trình Húc mừng rỡ: "Mau, mau lắp ráp hai cái kia lại."
Bạch công tử: "Nhưng mà trong nhà... không có viện tử rộng rãi, tên lửa tiên gia này ít nhất cũng phải chiếm diện tích bốn trượng."
Bạch Diên thoắt một cái nhảy ra: "Hậu hoa viên, dỡ hết giả sơn xuống, có thể đặt thêm một cái."
Nói xong, hắn lại suy nghĩ một chút: "Viện tử trước thư các, tháo xuống hành lang đình đài, cũng có thể đặt lên một cái."
Bạch công tử nói: "Phụ thân, trên tường đình trước thư các có thư pháp ngài viết, đó là tác phẩm đắc ý nhất trong đời phụ thân mà."
Bạch Diên hừ một tiếng nói: "Vì Bạch gia bảo, bỏ đi mấy bộ thư pháp thì có làm sao? Môn 'Thư' trong Quân tử lục nghệ, trước tiên gạch bỏ gạch bỏ cho ta."