Toàn bộ người của Bạch gia bảo đều được tổng động viên. Ngay cả hơn một trăm quan binh thủ hạ của Trình Húc cũng gia nhập hành động, dỡ xuống hoa viên giả sơn ở hậu viện, dỡ xuống đình và hành lang trước thư các.
Trong Bạch gia bảo lại có thêm hai viện tử trống trải để đặt tên lửa tiên gia.
Dưới sự chỉ huy của Bạch công tử, rất nhiều người khiêng từng mảnh ghép, bắt đầu chơi trò lắp ráp hết sức vui vẻ.
Đáng tiếc Lý Đạo Huyền lại không nhìn thấy cảnh hơn trăm người cùng nhau chơi trò lắp ráp, nếu không lại phải vui vẻ thêm mấy ngày.
Cuối cùng ba bộ tên lửa tiên gia đã dựng xong.
Bạch công tử đã hoàn thành sứ mệnh của mình, bị Bạch Diên đuổi về thôn Cao gia, không cho phép một đứa nhóc choai choai như hắn ở trên chiến trường.
Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu lại mang đến cho bọn hắn mấy trăm viên đạn pháo bằng nhựa, mỗi viên đạn pháo này đều dài gấp đôi thân người, nhưng nó cũng không phải đá, mà bằng nhựa cứng, tuy thể tích to nhưng không nặng lắm, mấy thôn dân có thể giơ "đạn đại pháo" này lên một cách thoải mái và nhét nó vào trong ống pháo của bệ bắn tên lửa.
Bạch Diên tự mình chỉ huy thôn dân và kiện phụ luyện tập động tác "nạp đạn dược", một lần tên lửa tiên gia có thể bắn ra liên tục tám viên đạn pháo, mỗi một viên đạn pháo cần một tổ người phụ trách, bởi vậy cần chuẩn bị tám nhóm người, ba bộ tên lửa thì cần chuẩn bị 24 nhóm người.
Phải có hơn một trăm thôn dân mới có thể hoàn thành hành động vĩ đại nạp đạn dược này.
Bọn họ nhất định phải luyện tập thuần thục, động tác phải nhanh, khiến thời gian nạp vào cho tên lửa tiên gia càng ngắn càng tốt, lúc nghênh chiến tặc quân mới càng nắm chắc.
Điều này khiến cho một trăm người không ngừng xoay quanh bệ bắn tên lửa, nhiều lần luyện tập động tác nạp vào.
Trình Húc đứng bên cạnh nhìn, trong lòng lại dâng lên cảm giác cổ quái: Đang hạn hán mà, những thôn dân này liên tục khiêng đạn pháo vừa to vừa nặng xoay vòng vòng, khẳng định rất nhanh đói bụng, làm sao có thể khăng khăng một mực nghe ngươi an bài chứ?
Gã đang nghĩ ngợi viển vông, lại thấy quản gia Bạch gia dẫn theo một đám gia đinh đi tới, bọn gia đinh xách theo mấy cái sọt lớn, trong mỗi cái sọt đều là bánh màn thầu trắng tinh tốt nhất.
Nhìn là thấy bánh màn thầu này dùng bột mì loại tốt, trắng tinh, hơn nữa màn thầu làm cũng không keo kiệt chút nào, mỗi cái đều vừa to vừa chắc.
Quản gia lớn tiếng hét lên: "Bạch lão gia có lệnh, ăn bánh màn thầu xong lại luyện tập tiếp..."
Các thôn dân lập tức ùa tới, một người hai cái bánh cầm trong tay, ăn ngấu nghiến, má phồng lên, nói chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ: "Ừm... thơm quá... ngon lắm..."
"Ừm... làm việc cho Bạch lão gia đúng là tốt... được ăn no..."
Trình Húc thấy cảnh này, cũng không khỏi thất thần: Mẹ nó, Bạch Diên ngươi lại dám cho thôn dân ăn no? Binh lính của ta cũng không dám ăn như thế.
Nghĩ tới đây, gã không khỏi quay đầu nhìn lính của mình, đường đường là thiên binh chính quy của triều đình, hiện tại mỗi người đều trừng mắt nhìn màn thầu trên tay các thôn dân mà chảy nước miếng.
Trình Húc chỉ có thể thở dài sườn sượt.
Gã rõ ràng, cuộc sống của nhà binh rất khổ, từ trong năm Vạn Lịch triều đình không còn phát quân lương một cách nghiêm chỉnh được mấy lần nữa, rút trái rút phải, tháng nào cũng khất, rất nhiều binh lính bỏ trốn, trong đó không ít người thậm chí đã gia nhập tặc quân, mỗi người đều trở thành hãn tốt trong tặc quân.
Trình Húc vì trấn an bọn binh lính theo mình đã nhiều năm, thậm chí còn tự móc hầu bao mấy lần, nghĩ đến mà rất đau lòng.
"Cạch !"
Một cái sọt lớn được đặt ở trước mặt Trình Húc, bên trong đầy là bánh màn thầu trắng tinh, quản sự Bạch gia cười nói: "Trình tướng quân, số bánh này đem chia cho các quân gia thủ hạ của ngài đi."
Trình Húc chấn động trong lòng, ta tới nơi này là để ăn đại hộ mà. Gã liền vung tay lên với bọn thủ hạ: "Ăn đi, không cần khách khí với Bạch lão gia. Tổ tiên nhà hắn từng có một tri phủ, hai huyện lệnh, rất lắm tiền, không ăn nghèo hắn được đâu."
Các binh sĩ mừng rỡ, lập tức ùa tới, bàn tay đen sì chộp vào bánh màn thầu trắng tinh, làm ra một cái hắc thủ ấn.
Bất quá đây là việc nhỏ, hắc thủ ấn thì hắc thủ ấn đi, dù sao cũng là do tay mình đen, ăn cũng không sao, quá ngon, ăn xong còn nhịn không được liếm tay, đem bàn tay đen sì liếm trắng không ít.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới sáng, lính gác liền lớn tiếng kêu: "Quân giặc đến rồi, tặc quân đã xuống núi."
"Bum bum bum!"
Âm thanh gõ vào ống trúc vang lên trên bầu trời Bạch gia bảo.
Hai người Bạch Diên, Trình Húc lập tức xuất hiện ở trên vọng lâu, hai người cùng nhìn về phía bắc núi Hoàng Long xa xa, chỉ thấy rất nhiều tặc quân đang theo sườn núi chậm rãi đi xuống.
Quy mô của tặc quân lần này lớn hơn lần trước nhiều.
Trình Húc chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: "Ba ngàn! Ít nhất ba ngàn! Lần này Lạc Xuyên Không Dính Bùn và Nghi Xuyên Tả Quải Tử cùng tới rồi."
Lần trước nghe được tin hai người đi cùng, Trình Húc còn bị dọa sợ gần chết, nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy chúng, trái lại không sợ nữa. Có lẽ đây là vì "tất cả sợ hãi đều là do hỏa lực không đủ" thôi, chỉ cần hỏa lực đủ rồi, gã còn sợ cái quần, thái nãi nãi đã sớm bị gã vứt đến chín tầng mây.
Gã lấy tay ước lượng một chút sườn núi, bèn cười hắc một tiếng: "Không sai biệt lắm, bọn chúng đã đi vào tầm bắn của tên lửa rồi."
Bạch Diên ồ một tiếng: "Đã đi vào rồi sao?"
Trình Húc: "Bạch tiên sinh a, bản lĩnh dùng mắt ước lượng ra khoảng cách của ngươi, còn phải học những người làm binh như ta nhiều."
Bạch Diên soạt một cái vung quạt xếp, lộ ra hai chữ "quân tử" phía trên: "Kỹ năng này không liên quan đến quân tử lục nghệ, tại hạ có học hay không cũng không sao cả."
Trình Húc câm nín.
Mẹ nó, rất muốn đánh hắn, nhưng bây giờ không phải lúc để đánh hắn.
Trình Húc xoay người lại, hướng về phía các thôn dân đã an bài nhiệm vụ xong, hét lớn: "Chuẩn bị phóng tên lửa."
Các thôn dân vừa nghe được mệnh lệnh, quản là của ai, lập tức bắt đầu hành động. Bộ đội hỗn tạp chưa từng trải qua huấn luyện chính là như thế, ai lớn tiếng hơn là người đó có thể chỉ huy.
Bạch Diên thật ra cũng không ngại chuyện Trình Húc đoạt quyền chỉ huy thôn dân của hắn, chỉ chắp tay sau đít đứng trên tường thành, ánh mắt hướng ra xa, nhìn về phía tặc quân chậm rãi đi xuống triền núi.
Tặc quân đang xuống núi...
Không Dính Bùn thì đang mắng chửi: "Con mẹ nó Bạch gia bảo, chỉ có mấy trăm người, lại khiến cho lão tử gặp trắc trở, tên phế vật tuần kiểm Trình Húc kia, lại trở nên ương ngạnh nữa, không phải chỉ dựa vào mấy cái máy ném đá, mấy cái xe bắn tên vớ vẩn thôi sao."
Tả Quải Tử nói: "Chỉ một cái gia bảo nho nhỏ, không nên có nhiều vũ khí công thành như vậy chứ?"
Không Dính Bùn: "Làm sao ta biết, ta còn muốn hỏi đây."
Tả Quải Tử xoay người, thấp giọng nói: "Lão Lỗ, ngươi tới nói xem đối phó thế nào?"
Sau lưng Tả Quải Tử một tên hãn phỉ đi ra, trên người không ngờ còn mặc áo giáp, hơn nữa còn là bố giáp có tiêu chí của Minh quân, bên hông đeo đao, lưng đeo Khai Nguyên Cung, vừa nhìn liền biết người này đã từng là quan binh.
Mọi người đều biết hắn họ Lỗ, là một biên quân, từng đánh rất nhiều trận chiến với dân du mục phương Bắc, nhưng không ai biết tên đầy đủ, dù sao thời đại này tạo phản đều phải dùng tên giả để tránh liên lụy tới thân tộc.
Lão Lỗ cười khẩy một tiếng: "Bọn hắn đề phòng chúng ta tấn công từ phía bắc, máy ném đá và xe bắn tên đều hướng về phía bắc, sau khi chúng ta xuống núi, liền đem đại quân chia làm hai, hai bên vòng qua Bạch gia bảo mà đi. Hai vị đại ca Không Dính Bùn và Tả Quải Tử, mỗi người suất lĩnh bộ của mình, từ hai bên đông tây công qua là được, không cần quan tâm hai bên."
Không Dính Bùn và Tả Quải Tử vui mừng: "Kế sách hay, vẫn là đã từng làm binh hiểu chiến tranh hơn."
Hai người vừa nói tới đây liền nghe thấy các bộ hạ la lên: "A? Có cái gì bay qua đây?"