"Nó là cái gì?"
Đám tặc binh quay đầu nhìn lại, thấy từ trong Bạch gia bảo có hai cái thứ gì kỳ lạ bay ra, xẹt qua trời cao, đang bay về phía chỗ của mình.
Không ai cho rằng đó là đạn pháo!
Cho dù là lão Lỗ xuất thân từ biên quân, có kinh nghiệm tác chiến phong phú cũng không cho rằng đó là đạn pháo.
Mọi người cứ như vậy nghệch mặt ra đứng nhìn, hai thứ kỳ lạ đó bay bay, bay qua tường bảo của Bạch gia bảo, bay qua khu vực đồng ruộng khô nứt, bay qua khu vực cát vàng mênh mông, bay thẳng đến trên sườn núi Hoàng Long.
"Ầm! Ầm!"
Hai món đồ chơi thật lớn rơi xuống đất, rơi trên sườn núi cách đám tặc quân ít nhất cũng mười trượng xa, đập ngã hai cây đại thụ.
Không đập trúng họ, bọn họ sẽ không sợ!
Song Sí Hổ người cũng như tên, động tác rất nhanh, xoẹt một cái đã chạy về hướng hai vật to tướng kia rơi xuống đất, vừa chạy vừa cười to: "Ta đi xem, bay tới là cái thứ gì."
Không Dính Bùn còn dặn dò một tiếng: "Chẳng lẽ là chim khổng lồ gì đó, ngươi cẩn thận một chút, đừng để mổ bị thương."
Song Sí Hổ cười to: "Ta là hổ, còn có thể sợ chim sao? Bạch Diên của Bạch gia bảo kia chính là một con chim, ta khẳng định sẽ ăn hắn."
"Ha ha ha!" Một đám tặc nhân đều cười ra tiếng.
Lúc này trong Bạch gia bảo, Trình Húc đang lấy tay ước lượng nơi đạn pháo vừa rơi xuống, dùng ngón trỏ và ngón cái của hai tay làm thành một cái khung hình vuông, khoanh lại khu vực sườn núi vừa rồi đạn pháo rơi xuống, lại quay đầu, hướng về trong viện hét to: "Đem tên lửa dịch qua trái một chút, đè thấp đầu một chút... đúng... đúng đúng đúng... chỉ vậy thôi... Hắc hắc hắc, chỉ vậy thôi."
"Xong hết chưa?" Trình Húc cười to: "Lần này không bắn thử nữa, tám quả, tám quả tên lửa cùng bắn ra cho ta."
"Tuân lệnh!" Thôn dân cầm búa sắt vung lên, bum bum bum bum, liên tục bốn búa gõ xuống bốn cơ quan.
Tám quả tên lửa bay lên liên tiếp.
Bên này, Song Sí Hổ vừa mới chạy tới chỗ hai đồ vật kỳ lạ kia rơi xuống, tập trung nhìn vào, hai thứ đó còn cao hơn hai người, bề ngoài to lớn kỳ quái nằm ở trên sườn núi, đưa tay sờ vào, chất liệu cổ quái, không phải vàng cũng không phải sắt.
Thật sự không rõ đây là cái thứ gì.
Hắn quay đầu rống lớn: "Đại ca, đây không phải chim khổng lồ, không biết là vật thể kỳ quái gì, có khi là thiên thạch ở thiên ngoại."
Không Dính Bùn: "Thiên thạch thiên ngoại? Sao lại rơi xuống trước mặt chúng ta? Đây là điềm lành đấy."
Từ xưa đến nay, Đế Vương tinh xuất hiện, không phải lúc nào cũng có thiên thạch thiên ngoại rơi xuống sao?
Hắn vừa nghĩ tới đây đã nghe được đám thuộc hạ lại kêu lên: "Lại tới nữa rồi..."
Không Dính Bùn quay đầu nhìn lại, từ phương hướng Bạch gia bảo, lại có tám vật thể kỳ lạ bay tới, xẹt qua trời cao, hiên ngang mà bay tới chỗ mình đang đứng.
Lão Lỗ đột nhiên kêu to: "Trốn..."
Thì ra lão Lỗ với kinh nghiệm chiến trận, chỉ nhìn góc độ và tốc độ phi hành của tám vật thể kỳ lạ kia là có thể nhìn ra được, lần này chúng nó muốn rơi vào đầu.
Cho đến lúc này hắn mới có phản ứng, thứ đồ chơi này có thể là đạn pháo, chỉ là trước đây chưa từng thấy qua đạn pháo lại to như vậy, hơn nữa, cũng không nghe thấy có tiếng nã pháo của đối phương, cho nên vừa rồi hắn chưa nhận ra.
Lão Lỗ vừa mới nằm sấp xuống đất, tám thứ kỳ lạ kia đã rơi xuống, quả thứ nhất đập xuống sơn đạo, đám đông tặc binh đang xếp hàng trên sơn đạo để xuống núi, làm thành hình như một con rắn dài, đạn pháo bắn vào trong trận làm ầm một tiếng, khiến mấy người đồng thời bay ra ngoài.
Tiếp theo, quả thứ hai, quả thứ ba...
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Liên tục tám quả đạn pháo đập vào trên sườn núi, khiến lượng lớn tặc binh người ngã ngựa đổ.
Trình Húc mừng rỡ: "Ha ha ha, góc độ đúng rồi, hai bệ tên lửa còn lại cũng đừng nhìn nữa, cùng bắn ra, nhanh nhanh, bắn đi."
Thôn dân đứng bên cạnh hai tên lửa lắp ráp khác cũng vung búa lên, gõ liên tục vào tất cả cơ quan.
Mười sáu quả tên lửa cùng bay lên.
Lần này Trình Húc chả buồn nhìn chúng nó trúng hay không, chỉ lớn tiếng nói: "Nạp đạn, lập tức nạp đạn, nhanh nhanh."
24 nhóm thôn dân đã chuẩn bị sẵn liền khiêng đạn pháo cực lớn, thay phiên nhau chạy đến trước bệ bắn tên lửa và nhét vào trong nòng pháo...
Có một vị thôn dân bị vấp ngã bịch một tiếng, nhóm thôn dân của hắn tất cả đều ngã xuống theo, mắt thấy đạn pháo sắp đổ vào người họ, mấy quan binh bên cạnh liền chạy qua nâng đạn pháo lên, lúc này mới không làm bị thương người mình.
"Nhanh nhanh nhanh!"
Bạch gia bảo đang trong một bầu không khí sục sôi ngất trời.
Mà lúc này, tặc quân trên sườn núi đã rất thảm.
Ba ngàn người, dọc theo mấy sơn đạo trên sườn núi đi xuống, khoảng cách giữa người với người cũng không lớn lắm, rất nhiều người thậm chí còn chen chúc nhau trên sơn đạo, đột nhiên trời giáng đạn pháo khổng lồ, liên tục đập xuống, cái này đổi lại là ai không bị sợ hãi đến mất hồn?
Trên sơn đạo lập tức trở nên hỗn loạn, có người trốn vào rừng cây hai bên đường, có người chui vào trong đống cỏ khô, có người tìm một tảng đá lớn núp ở phía sau, có người chạy về phía trước, có người chạy về phía sau, trên sơn đạo chen chúc va phải nhau, đã có người đứng không vững mà ngã lăn xuống dưới.
Tiếp đó càng nhiều người hơn bị ngã lăn xuống dưới núi.
Trên sơn đạo vô cùng hỗn loạn, đạn pháo khổng lồ liên tiếp rơi xuống, nện cho bùn đất bay tứ tung, có người bị đạn pháo trực tiếp đập trúng, mất mạng ngay tại chỗ, có người bị đạn pháo bật lên đập ngã, tuy rằng không tử vong tại chỗ, nhưng bị thương cũng không nhẹ.
Ngã lăn trên sườn núi còn đụng ngã người mình, tạo thành cảnh tượng giẫm đạp, khắp triền núi nháy mắt toàn là tiếng kêu cha gọi mẹ, loạn không ra hình thù gì.
Lão Lỗ rống lên: "Không được loạn, ổn định trận hình, không được loạn! Phải trật tự trốn phía sau tảng đá to."
Nhưng dù hắn có gọi thế nào đi nữa cũng vô dụng, những người này không phải biên quân tinh nhuệ, không có bản lĩnh lâm nguy không loạn. Bọn họ chỉ là đám nông dân vừa mới cầm đao lên mà thôi, trong đó có rất ít người từng tham gia huấn luyện, nhưng đại đa số chỉ ỷ vào người đông hiếp yếu mà thôi.
"Lại tới nữa rồi, lại tới nữa rồi, rất nhiều đạn pháo đang bay tới."
"A a a, lại tới nhiều quá."
Nhìn thấy từ phương hướng Bạch gia bảo lại một loạt đạn pháo nữa bay tới, bọn tặc quân sợ đến mức la lên oai oái, không ít người đã tè ra quần.
"Ầm! Ầm!"
Lại một đợt đạn pháo liên tục bắn xuống, lần này lại là 24 viên, trên sườn núi bị đập đến mức cát bụi tràn ngập khắp nơi.
"Đây là nơi quái quỷ gì thế, tại sao lại có đồ vật quỷ này?"
"Hu hu, mẫu thân, con muốn về nhà."
"Không bao giờ tới Bạch gia bảo nữa đâu."
Lão Lỗ chỉ nhìn thoáng qua liền rõ ràng, sĩ khí sụp đổ, đã không thể chiến đấu.
Hắn lăn lộn trên mặt đất một hồi mới lăn đến bên cạnh Không Dính Bùn và Tả Quải Tử, vội vã nói: "Hai vị đại ca, rút lui đi, đánh không được rồi, sĩ khí sụp đổ. Trong tình huống này nếu ép mọi người xuống núi tấn công Bạch gia bảo, sẽ bị Trình Húc lấy một trăm phá ba ngàn, đánh tan một cách đơn giản."
Hai tên Không Dính Bùn và Tả Quải Tử hiện đang trốn ở phía sau một tảng đá to, cũng sợ đến mức tim nhảy lên thình thịch, rất sợ một quả đạn pháo rơi vào trên đầu mình, lại nghe được lời lão Lỗ nói, hai người không hề nghĩ ngợi, lập tức hạ lệnh: "Rút lui, về núi, rút lui."