Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 120 - Chương 120: Mua Sách Cho Con Nhé

Chương 120: Mua sách cho con nhé Chương 120: Mua sách cho con nhé

"Tặc quân bị đánh chạy rồi!"

"Bọn chúng chạy rồi!"

"Ha ha!"

Lính gác hưng phấn cười ha hả: "Bọn chúng lui rồi, lui về trên núi rồi, ha ha ha, lúc đến kiêu ngạo bao nhiêu, lúc đi nhếch nhác bấy nhiêu."

Người trong Bạch gia bảo đồng thanh hoan hô.

Nhất là thôn dân của 24 tổ phụ trách bổ sung đạn pháo, càng cất tiếng cười to.

Không nghi ngờ chút nào, họ là những người lập công lớn nhất trong trận chiến này, những người khác thậm chí còn chưa hề ra tay, ai mà đoạt được công lao của bọn họ chứ.

Trên mặt Trình Húc cũng thấy rõ nét mừng, cười ha hả vài tiếng, chỉ vào sườn núi phủ đầy cát bụi mà nói: "Chúng tiểu nhân, để ý cái sườn núi kia. Sau khi tặc quân rút lui thì phái mấy người nhanh chân qua đó xem. Xác định tặc quân không quay lại nữa thì tổ chức dân phu đi nhặt những đạn pháo kia trở về."

Loại chuyện vặt này, gã chỉ cần ra mệnh lệnh là được rồi, tự có phó tuấn kiếm và cung binh tiểu kỳ đi xử lý.

Mà bản thân gã đương nhiên là viết tấu chương báo công rồi.

Gã trở lại phòng, cầm lấy giấy bút, dương dương đắc ý đề bút: "Tặc tù Không Dính Bùn, Tả Quải Tử, tụ tập một vạn tặc quân, lại công Bạch gia bảo, tuy thần chỉ có một trăm binh lực, nhưng thề tồn vong cùng Trừng Thành, há lại để tặc tử làm càn, tổ chức dân đoàn thôn binh, chặt cây đốn củi, chế tạo tên lửa để chống cự tặc quân..."

Viết đến đây, bút trên tay gã đã cứng lại rồi.

Cái từ "tên lửa" này, gã nghe được từ Bạch công tử, cái từ này trước đây là chưa từng nghe qua, nếu gã đem từ này viết vào trong tấu chương, đưa lên triều đình, hoàng thượng xem có hiểu không?

Hoàng thượng chắc chắn sẽ hỏi: "Tên lửa là vật gì?"

Sau đó văn võ bá quan khẳng định vẻ mặt sững sờ, hoàng thượng khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú, nói không chừng sẽ có một tờ thánh chỉ phát đến huyện Trừng Thành: "Áp giải cái thứ gọi là tên lửa kia, vào kinh cho trẫm xem."

Nếu làm như vậy, chuyện này liên lụy quá lớn.

Đến lúc đó tên lửa làm sao có, nhất định phải nói rõ ràng, tuyệt đối không được giấu giếm, chuyện tên lửa này đến từ "Quỷ thôn" sẽ bại lộ, công lao "lực địch tặc quân" của Trình Húc gã cũng sẽ đừng nghĩ nữa, tất cả đều bị quỷ nhân không ai biết trong Quỷ thôn cướp đi.

Trình Húc vội vàng ném tấu chương vừa mới viết vào đống lửa cho đốt thành tro, lại một lần nữa đề bút, phía trước không đổi, khi viết đến câu chặt cây đốn củi thì bỗng đổi cách nói: "Thần làm gương cho binh sĩ, xông vào trận địa địch, lấy sức một người liên tục giết vài hãn phỉ, uy chấn núi Hoàng Long. Dũng khí của tặc quân bị thần chấn nhiếp, tuy vạn người không dám cùng thần là địch, đành phải chật vật chạy trốn. Thần không ngại vất vả, suốt đêm truy sát tặc quân hơn ba mươi dặm, vì sợ trúng mai phục của tặc quân, đành phải thu binh."

Viết xong, gã xem lại một lần, vô cùng hài lòng, không khỏi cười ha ha.

Lão tử lập đại công này, đám quan văn thối tha làm gì được lão tử nữa?

Ha ha ha!

"Bạch gia bảo lại đánh thắng rồi."

Một con khoái mã chạy vào thôn Cao gia. Gia đinh Bạch gia trên ngựa còn cách rất xa đã hưng phấn rống to: "Đa tạ tên lửa tiên gia thiên tôn ban ân, Bạch gia bảo lại thắng rồi."

Các thôn dân của thôn Cao Gia nghe vậy liền vui vẻ cười ha hả.

Trên bầu trời thôn, tràn ngập trong không khí hân hoan.

Bạch phu nhân và Bạch công tử leo lên vọng lâu, hướng về bầu trời hành đại lễ.

Gia đinh chạy thình thịch lên thành lâu, báo cáo rõ ràng tình hình chiến đấu với Bạch phu nhân và Bạch công tử. Đám người Tam Thập Nhị, Cao Nhất Diệp cũng tới cùng nghe.

Bên ngoài hộp, ngày hôm nay Lý Đạo Huyền đặt món thịt gà xiên que Nhạc Sơn 29 đồng, vừa ăn vừa dựng thẳng một lỗ tai lắng nghe tin tức trong hộp.

Khi gia đinh nói đến uy lực của tên lửa tiên gia thì mặt mày hớn hở, thêm mắm thêm muối, thổi phồng một phen, thổi uy lực của tên lửa tiên gia lên tận trời, cái gì một pháo đập chết năm mươi mấy tặc nhân, cái gì một pháo phá tan một ngọn núi, Lý Đạo Huyền ở bên ngoài hộp nghe mà suýt chút nữa đánh đổ đồ ăn xuống đất.

Chỉ là một cái pháo đồ chơi bằng nhựa mà thôi, đánh đổ ngọn núi mới lạ. Núi Hoàng Long đó có thu nhỏ thế nào cũng không phải vẻn vẹn một viên đạn pháo bằng nhựa có thể lật tung, nói bậy quá đáng.

Trên thực tế đừng nói núi Hoàng Long, một hòn đá nhỏ trong hiện thực thì đạn pháo nhựa cũng không cách nào lay động, về sau đụng phải thành trì kiên cố, tên lửa bằng nhựa này không phát huy ra tác dụng bao nhiêu nữa.

Gia đinh khoác lác xong, liền hướng về bầu trời hành đại lễ: "Lão gia nhà ta nói, lần này cường đạo bị đánh đến vỡ mật, hẳn là không dám xâm phạm Bạch gia bảo nữa rồi. Lão ta đã có an bài, sẽ đến thôn Cao gia để tạ ân thiên tôn."

Lý Đạo Huyền cũng không để ý tạ ân hay không, có điều, Bạch Diên muốn đến thôn Cao gia một chuyến cũng không tệ, tên đó rất thú vị, giống như một con Husky nuôi trong nhà, chỉ nhìn nó làm trò đã thấy buồn cười rồi.

Bạch công tử nghe xong gia đinh kể lại, cũng không khỏi đắc ý: "Ha ha, nếu tên lửa tiên gia đã đánh lui tặc tử, vậy trận chiến này ta lập công không nhỏ nhỉ? Lập công nên có ban thưởng, mẫu thân, con chim biết nói mà con nói lần trước, lần này có thể mua cho con rồi chứ?"

Bạch phu nhân lại vả "bốp" cho hắn một cái: "Ham chơi lú cả đầu, còn ra thể thống gì? Hiện tại chính là lúc con nên cố gắng học tập! Đừng tưởng rằng lập được công, là có thể mua con chim chết tiệt kia."

Bạch công tử bụm mặt, không nói gì.

Bạch phu nhân lại bổ sung: "Như vậy đi, mẫu thân thưởng ngươi một bộ [Thái Cực lịch], [Tây Minh], [Chính Mông], [Gia Lễ], [Hoàng Kịch Kinh Tứ Thư], con cảm thấy thế nào?"

Bạch công tử "oạch" một tiếng, ngã xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.

Lý Đạo Huyền nghe một đống tên sách này, căn bản không biết là cái quỷ gì, nhìn vẻ mặt của Bạch công tử, dường như cũng không phải thứ tốt lành gì, cảm giác giống như một đứa trẻ bị phát cho một bộ sách giáo khoa bổ túc vậy, chậc chậc, đồng cảm với Bạch công tử, đứa trẻ thật đáng thương.

Ầm ĩ một hồi, ngược lại khiến y nhớ tới: Gần đây ánh mắt đều đặt ở trên đánh trận, mỗi ngày lo lắng người tí hon nhà mình có thể chết trận hay không, ngược lại quên chú ý đến việc học của người tí hon nhà mình, chậc chậc, đây chính là việc phải quan tâm.

Nếu không cố gắng học tập, nắm giữ tri thức mới, giác ngộ tư tưởng mới, vậy vĩnh viễn không cách nào phá vỡ chế độ cũ, hướng tới cuộc sống mới.

Các cuộc khởi nghĩa nông dân tại Minh Mạt tựa như Vương Nhị, Không Dính Bùn, Tả Quải Tử, Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung, bọn họ không được chỉ đạo tư tưởng, họ cầm vũ khí chiến đấu để phản kháng giai cấp địa chủ, đó cũng không thể tính là "cách mạng", chỉ có thể xem như "đoạt quyền", đợi đến sau khi đoạt quyền thành công, mặc dù họ thay đổi quốc hiệu, tựa hồ là đã thành lập một quốc gia mới, nhưng lại chỉ có thể áp dụng chế độ cũ.

Bọn họ chỉ là giết sạch địa chủ hiện tại, sau đó để nông dân biến thành địa chủ, lại đi nô dịch một đám nông dân tiếp theo, cuối cùng không thay đổi được gì cả.

Muốn thay đổi tuần hoàn này, nhất định phải rót vào tư tưởng mới mới được.

Lý Đạo Huyền thở dài, rời sự chú ý khỏi bọn họ, chuyển sang "Giếng Học". Một đám trẻ con, đang ở trước mặt Vương tiên sinh đọc thuộc lòng bách gia tính: "Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương..."

Phải bắt đầu từ những đứa trẻ này ư? Vậy cần bao nhiêu năm?

Đang nghĩ tới đây, y lại thấy một nam tử trẻ tuổi ăn mặc rách rưới, thoạt nhìn rất nghèo, đi tới trước mặt Vương Tú Tài: "Vương tiên sinh, nghe nói ngươi tìm ta?"

Bình Luận (0)
Comment