Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 121 - Chương 121: Thợ Chạm Khắc Tới Rồi

Chương 121: Thợ chạm khắc tới rồi Chương 121: Thợ chạm khắc tới rồi

Vương tiên sinh chấn động: "A, ngươi tới đúng lúc, là ta đang tìm ngươi."

Nam tử bần cùng kia thoạt nhìn rất sợ sệt, bộ dạng giống như chưa thấy qua việc đời, Lý Đạo Huyền gần như chỉ nhìn một cái là đoán ra, hắn là người mới đến thôn Cao gia không bao lâu, chỉ người mới tới mới có sắc mặt tinh thần như vậy.

Vương tiên sinh lên tiếng: "Ta nghe nói ngươi là thợ chạm khắc."

Nam tử nghèo vội vàng hành lễ: "Đúng vậy, tiểu nhân tên là Tiêu Đại Chính, đời đời đều là thợ chạm khắc."

Vương tiên sinh: "Trụ tọa tượng? Luân ban tượng?"

Tiếu Đại Chính lúng túng nói: "Trụ tọa tượng... Tiểu nhân là... đã vứt bỏ hộ tịch trốn tới đây, bây giờ chỉ là một lưu dân."

Vương tiên sinh đồng tình thở dài: "Trụ tọa tượng a, thật đúng là làm khó ngươi. Nghe nói ngươi vừa tới thôn Cao gia, chưa lập được tấc công, ăn không mấy ngày rồi, chắc hẳn trong lòng ngươi cũng có chút bất an đúng không?"

Lời này đúng là nói trúng rồi, Tiêu Đại Chính đi tới thôn Cao gia, lập tức nhận được "đãi ngộ của thợ thủ công", Tam Thập Nhị phân phát cho hắn nhà ở trong Giếng Thợ, còn phát gạo và muối, để hắn không còn lo lắng cho sinh hoạt.

Nhưng, hắn ăn những thứ này mà trong lòng thấp thỏm.

Mình đâu có làm cái gì, chỉ ăn không ngồi rồi, có thể nào không thấp thỏm?

Chỉ sợ có một ngày, sư gia đột nhiên chạy tới nói với mình: "Ngươi quá vô dụng, thôn Cao gia không cần ngươi nữa."

Vậy thì xong đời đại cát rồi.

Cho nên mấy ngày nay Tiêu Đại Chính luôn thấp thỏm, đi khắp nơi tìm hiểu xem mình có thể làm được gì, sau đó, hảo bằng hữu tốt của hắn La Lông Chân liền đề cử hắn đến chỗ Vương tiên sinh.

Tiêu Đại Chính: "Tiểu nhân thật sự rất bất an, kính xin Vương tiên sinh chỉ ra một con đường."

Vương tiên sinh: "Được, vậy ta nói thẳng, bọn trẻ của ta đều không có sách để đọc, trong cả thôn Cao gia này, cũng chỉ có vài quyển sách ta mang đến thôi, bọn trẻ chỉ có thể thay phiên mà xem, muốn học cũng thật sự là quá khó khăn."

Tiêu Đại Chính lập tức hiểu ra: "Ý của Vương tiên sinh là... Để tiểu nhân khắc ra một số bản in sách?"

"Đúng vậy." Vương tiên sinh rung đùi đắc ý nói: "Sách cho bọn trẻ xem là rất quan trọng, một chữ cũng không thể sai, sở dĩ ta tìm ngươi tới, cũng là nghe La Lông Chân nói ngươi làm việc cố gắng, nghiêm túc, bản khắc chưa bao giờ có lỗi."

Tiêu Đại Chính vội nói: "Tiểu nhân làm việc chăm chú nhất, thư tịch qua bản khắc của tiểu nhân là không sai một chữ."

"Vậy là tốt rồi." Vương tiên sinh lấy ra vài tờ giấy, đều là do chính tay hắn viết: "Đây là tiên ngữ thiên tôn dạy ta, gọi là Bính âm Hán ngữ, ta đã chỉnh lý ra rồi, giờ ngươi khắc ấn chúng ra sách, như vậy, ngươi cũng coi như làm chút chuyện cho thiên tôn rồi, ngươi ăn uống cũng sẽ không cảm thấy thấp thỏm nữa."

Tiêu Đại Chính vui mừng: "Đa tạ thiên tôn, đa tạ Vương tiên sinh, ta nhất định không phụ uỷ thác, sẽ khắc ấn [Bính âm Hán ngữ ] thỏa đáng."

Vương tiên sinh: "Ta phải nhắc nhở ngươi, chữ B và D rất dễ nhầm lẫn, còn có chữ C và E cũng rất dễ nhầm... Ở đây... Ở đây... Đây là mấy chỗ dễ sai, nếu như ngươi sai một chữ, dạy hư bọn trẻ... Hừ..."

Tiêu Đại Chính: "Tiên sinh yên tâm, sai một chữ, ta sẽ vặn đầu mình xuống làm trái cầu cho thiên tôn đá."

Lý Đạo Huyền nghe đến đó, mừng thầm: Không tệ không tệ! Theo thợ thủ công lần lượt đến, thôn Cao gia bắt đầu phát triển thêm nhiều mặt. Mình mà dùng máy in, cho dù in thu nhỏ cũng sẽ in ra mọi thứ rất lớn, không tiện cho họ lật xem.

Mà hiện tại đã có thợ chạm khắc rồi, thôn Cao gia có thể tự mình tạo giấy, tự mình có thể làm sách, vậy thì có thể bắt đầu ấp ra hai chữ "văn hóa" này rồi.

Văn hóa nối liền với tư tưởng!

Có tư tưởng mới có được cao độ, mới có thể triển khai một thế giới mới.

Vừa rồi còn lo lắng vấn đề này, hai người tí hon cũng đã bắt đầu xuất phát rồi.

Lý Đạo Huyền "tiên nhan đại duyệt", cúi đầu: "Nhất Diệp, ngươi nói cho Tam Thập Nhị, có một thợ thủ công tên là Tiêu Đại chính, đang tính khắc ấn thư tịch, bảo Tam Thập Nhị bất chấp tất cả mọi giá giúp hắn nhanh chóng hoàn thành việc này, ngày bản [Bính âm Hán ngữ] đầu tiên được in ra, sẽ trọng thưởng cho thợ chạm khắc."

Cao Nhất Diệp: "Tuân lệnh!"

Lúc này nàng còn đang ngồi cùng với mấy người Tam Thập Nhị, Bạch phu nhân và Bạch công tử, đang nghe Bạch phu nhân dạy bảo con trai "ham chơi lú cả đầu", nghe mà đầu to như cái đầu, mượn cơ hội thiên tôn hạ lệnh, vội vàng kéo Tam Thập Nhị chạy đi: "Tam quản sự, thiên tôn có việc muốn dặn dò ngươi làm."

Tam Thập Nhị cũng thấy nhức đầu, mượn cơ hội này chuồn đi: "Vậy Bạch phu nhân, Bạch công tử, hai người trò chuyện đi, tại hạ cáo từ."

Hai người nhanh chóng chạy sang một bên, sau khi Cao Nhất Diệp thuật lại mệnh lệnh của Lý Đạo Huyền xong, Tam Thập Nhị liền vội vàng tiến hành chuyện này, gọi sư gia Đàm Lập Văn hắn thuê tới, sau đó vội vã đi về phía Giếng Thợ.

Cao Nhất Diệp thì nhìn trái, nhìn phải, hình như không có chuyện gì cho mình làm rồi, thiên tôn cũng không nói gì, thời gian tự do đã đến.

Nàng đảo mắt hai vòng, bèn chạy về phía Giếng Học. Trong Giếng Học, một đám trẻ con vừa mới đọc xong bách gia tính, đang ngồi xuống bắt đầu làm bài tập.

Cao Nhất Diệp khom lưng xuống, lủi qua bên cạnh Vương tiên sinh, lén lút đi đến bên cạnh một đứa bé trai tám chín tuổi, thấp giọng nói: "Cao Tam Oa, Cao Tam Oa."

Bé trai kia tên là Cao Tam Oa, nó quay đầu lại, thấp giọng nói: "Nhất Diệp tỷ, đi thật sao?"

Cao Nhất Diệp gật đầu: "Bây giờ là thời điểm tốt nhất."

Cao Tam Oa trượt xuống bàn học, khom lưng đi theo phía sau Cao Nhất Diệp, hai người lén lút, thừa dịp Vương tiên sinh quay đầu lại, lập tức chuồn ra khỏi Giếng Học.

Lý Đạo Huyền nhìn tới đây, không khỏi nở nụ cười: đang làm cái gì nhỉ? Cao Nhất Diệp gạt một đứa trẻ trốn học à, hình tượng thánh nữ của ngươi bây giờ là chẳng cần nữa rồi, rốt cuộc muốn dẫn đứa bé trai đi làm cái gì?

Chỉ thấy Cao Nhất Diệp và Cao Tam Oa đi qua tầng tầng hành lang của vi ốc, chỉ chốc lát sau đã tới bên ngoài cửa chính Cao gia bảo. Nơi này có ba chiếc xe đang đậu: Xe Mặt Trời số 1, số 2, số 3. Từ nhỏ đến lớn, theo thứ tự là hai trượng, hơn ba trượng, hơn chín trượng.

Cao Nhất Diệp bò lên chỗ điều khiển của "Xe Mặt Trời số 1", hai tay cầm tay lái, cười hì hì nói: "Cao Tam Oa, chuẩn bị xong chưa?"

Cao Tam Oa đứng ở chỗ khống chế mành che nắng, thấp giọng nói: "Nhất Diệp tỷ, làm như vậy thật sự sẽ không có vấn đề sao? Thiên tôn bắt được chúng ta tự ý lái thái dương thần xa, sẽ phạt chúng ta đấy."

Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn bảo ta 'làm chuyện mình thích'."

Cao Tam Oa: "Nhưng mà, làm chuyện mình thích cũng không thể vi phạm pháp chỉ của thiên tôn."

Cao Nhất Diệp: "Pháp chỉ của thiên tôn chỉ nói Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu có thể lái xe, nhưng không nói những người khác không thể lái xe, chỉ cần việc hắn chưa nói "không được làm", thì biểu thị có thể làm."

Cao Tam Oa nghẹn họng.

Logic này hình như thuyết phục.

Cao Tam Oa dù sao cũng là đứa trẻ, lá gan cũng không nhỏ: "Được rồi, vậy ta giúp tỷ."

Lý Đạo Huyền nhìn đến đây, không khỏi mỉm cười: Cô gái nhỏ cũng học được bắt từ rồi, ha ha, mấy ngày gần đây đọc sách biết chữ cũng không uổng.

Bình Luận (0)
Comment