Chương 1213: Thỏ khôn có ba hang
Chương 1213: Thỏ khôn có ba hang
Vùng núi Đại Biệt, Mã Tông Lĩnh.
Gần mười vạn lưu khấu và người của Tấn thương đang đóng quân ở chỗ này.
Bát Đại Vương có chút chật vật, nhưng tinh khí thần đều không tính là kém.
Tuy rằng thua trận, bị thôn Cao Gia đuổi như chó, nhưng tự tin của hắn cũng không bị ảnh hưởng.
Bại trận có cái gì phải để ý? Hắn cũng không phải chưa từng thua trận!
Cả đời đánh qua trận thua nhiều vô số kể, bị quan binh đuổi như chó khắp nơi chạy trốn cũng không phải lần đầu tiên, ngay cả núi Đại Biệt này, hắn cũng không phải lần đầu tiên trốn vào.
Chuyện chạy trốn, rất thuần thục.
“Truy binh đến rồi sao?” Bát Đại Vương quay sang nghĩa tử của mình là Tôn Khả Vọng.
Tôn Khả Vọng lắc đầu nói: “Chưa đến! Những hoả súng binh kia tốc độ hành động không nhanh, bọn chúng đang chậm rãi đuổi theo.”
Bát Đại Vương cười khà khà: “Nhất định rồi, bọn chúng không nhanh được. Hoả súng binh của bọn chúng nhất định phải ở khoảng cách rất xa mới có ưu thế, một khi bị chúng ta trong rừng rậm đến gần, mất đi ưu thế tầm bắn, bọn chúng liền xong đời, cho nên bọn chúng không dám đuổi nhanh. Đi một đoạn ngắn liền phải thả một quả cầu lên trời xem xét, xác nhận xung quanh không có phục binh của chúng ta, bọn chúng mới dám tiếp tục tiến lên.”
Phương thức hành quân như thế, vậy dĩ nhiên là không thể nhanh được.
Cho nên quân Bát Đại Vương dễ dàng bỏ xa quân Trình Húc đang đuổi theo phía sau.
Tôn Khả Vọng: “Nhưng chúng ta cũng không dám dùng đại quân thủ vững đầu núi để phản kích bọn chúng, một khi người của chúng ta tụ tập thành đại quân, sẽ bị bọn chúng dùng đại pháo kỳ quái kia đánh.”
Hai ngày trước, Bát Đại Vương thử một lần, trên một ngọn núi tập trung trọng binh, chuẩn bị sẵn sàng gỗ đá, muốn giết chết Trình Húc.
Nhưng trên đỉnh núi kia có thái nãi nãi bay đầy, bị Trình Dục liếc mắt một cái đã nhận ra. Trực tiếp hạ lệnh “nổ cho ta”, trong nháy mắt, vô số đạn pháo nhỏ kỳ quái bay lên, nổ cho lưu khấu trên đỉnh núi kêu cha gọi mẹ.
Cả thái nãi nãi cũng bị nổ tan tành!
Lúc này Bát Đại Vương mới biết được, tác chiến với loại hoả súng binh kỳ quái này là tuyệt đối không thể dừng lại chơi trò gì đóng giữ đầu núi, vậy quả thực là con đường chết.
Tụ tập cùng một chỗ sẽ bị nổ, phân tán thành từng nhóm nhỏ, đối phương lại đi rất chậm, cẩn thận từng li từng tí, hoàn toàn không cho tiểu đội của mình cơ hội tiếp cận, việc này thật sự rất khó giải quyết.
Đánh không lại, hoàn toàn đánh không lại.
Hắn cũng chỉ có thể tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Tấn thương Địch Đường đi tới: “Bát Đại Vương, chúng ta không thể tiếp tục chạy về phía bắc.”
Bát Đại Vương gật đầu: “Ta hiểu ý ngươi, phía bắc có đại quân bọn chúng từ Hà Nam điều động vây quanh, đúng không?”
Địch Đường gật đầu: “Phía bắc chắc chắn sẽ là chủ lực của bọn chúng. Hiện tại phía đông và phía nam đều không thể đi, chúng ta chỉ có thể đi về phía tây.”
Đề nghị này không có vấn đề, Bát Đại Vương vỗ vỗ mông đứng dậy, liếc mắt một cái về hướng đông nam, từ xa nhìn thấy khinh khí cầu của hoả súng binh kia, nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Truyền lệnh toàn quân, hướng tây!”
Tặc quân vội vàng hành động, leo núi lội suối, bắt đầu tiến về phía tây.
Nhưng bọn chúng không biết, lúc này phía tây núi Đại Biệt cũng có một đội quân vừa đi vào trong núi.
Chủ tướng, chính là Bát Địa Thỏ đi đường bộ ra khỏi đất Xuyên.
Nhìn dãy núi Đại Biệt trùng điệp phía trước, Trịnh Cẩu Tử mở miệng nói: “Thỏ Tử, chúng ta nên thả khinh khí cầu lên rồi, bằng không núi lớn như vậy, chúng ta chui vào rất dễ bị lưu khấu phục kích.”
“Không không không!” Bát Địa Thỏ cười khà khà: “Ta không dự định ở chỗ này thả khinh khí cầu.”
“A?” Trịnh Cẩu Tử giật mình: “Vì sao?”
Bát Địa Thỏ hầm hừ: “Bát Đại Vương kia, mấy ngày trước bị Hòa giáo viên và Sử Khả Pháp đánh bại, hắn nhất định đã thấy qua khinh khí cầu của chúng ta rồi, biết phía dưới thứ này nhất định sẽ có quân đội của chúng ta. Vậy hắn nhất định sẽ tránh khinh khí cầu mà đi.”
Trịnh Cẩu Tử nghe vậy, không khỏi ngẩn người: “Ê? Ngươi nói hình như rất có lý. Có điều, hắn muốn tránh thì cứ tránh thôi, chúng ta đã giăng thiên la địa võng, các vị giáo viên chia binh vây quanh, hắn tránh cũng không thoát, cuối cùng nhất định sẽ bị chúng ta vây khốn.”
Bát Địa Thỏ nói: “Ý nghĩ của ngươi rất giống chó, chỉ biết dựa vào số lượng đông, bày ra chiến thuật bầy chó vây công.”
Trịnh Cẩu Tử liếc xéo: “Lấy nhiều đánh ít thì có gì không đúng?”
Bát Địa Thỏ nói: “Cho nên nói ngươi là chó, phương thức tư duy của thỏ như ta không giống.”
Trịnh Cẩu Tử hiếu kỳ nói: “Thỏ sẽ suy nghĩ như thế nào? Thỏ nóng nảy cắn người sao?”
Bát Địa Thỏ: “Hừ hừ, cái đồ bất học vô thuật, ta dạy ngươi phương pháp giải quyết vấn đề của thỏ, đó chính là -- thỏ khôn có ba hang.”
Trịnh Cẩu Tử liếc xéo: “Phương thức tư duy này, dùng trong hoàn cảnh trước mắt, có ích lợi gì? Ngươi dự định đào ba cái hang trong núi để trốn sao?”
Bát Địa Thỏ cười ha ha: “Cẩu Tử, ta phát hiện ngươi về mặt trí tuệ đã hoàn toàn bị ta nghiền ép, ha ha ha ha, hiện tại ta sẽ nói ra kế hoạch kinh thiên động địa của ta, ngươi nghe cho kỹ… Kẻ địch vừa nhìn thấy khinh khí cầu, sẽ đoán được chúng ta ở đâu, nói cách khác, mỗi một nơi khinh khí cầu bay lên, trong mắt Bát Đại Vương đều là hang thỏ của bản Thỏ gia, vậy ta thả bao nhiêu khinh khí cầu, Bát Đại Vương liền cho rằng ta có bấy nhiêu hang. Bản Thỏ gia đã vượt qua cảnh giới thỏ khôn có ba hang, đạt đến thỏ khôn nhiều hang.”
“Những cái hang này, hắn đều sẽ đi vòng tránh. Như vậy, ta có thể thông qua cách an bài xảo diệu, dẫn dụ kẻ địch đến nơi ta muốn bọn chúng đến.”
Trịnh Cẩu Tử nghe vậy, đột nhiên tỉnh ngộ: “Ê?”
Bát Địa Thỏ: “Bên trái, bên phải, phía trước bên trái, phía trước bên phải…”
Hắn duỗi ngón tay chỉ mấy ngọn núi xa xa nói: “Trên mấy ngọn núi này, thả khinh khí cầu lên, Bát Đại Vương sẽ cho rằng người của chúng ta đều có bố trí trên mấy ngọn núi này. Hắn sẽ tránh mấy ngọn núi này mà đi… Như vậy hắn sẽ đi như thế này, sau đó đi như thế này… Lại xuyên qua sơn cốc kia, vòng qua hạp cốc kia… Sau đó…”
Bát Địa Thỏ hướng một sơn cốc điểm mạnh một cái: “Hắn nhất định sẽ đi con đường này! Mà ta, Bát Địa Thỏ Thỏ gia gia vĩ đại, sẽ suất lĩnh toàn bộ chủ lực, mai phục ở chỗ này, đợi Bát Đại Vương vừa đi vào sơn cốc, ta liền cho hắn nếm thử đạn pháo, lựu đạn ném đầy đầu, ha ha ha ha.”
Mồ hôi lạnh của Trịnh Cẩu Tử tuôn ra: “Thỏ gia, chẳng lẽ ngươi vẫn luôn là một thiên tài sao?”
Bát Địa Thỏ hai tay chống nạnh: “Ha ha ha, nói nhảm, bản Thỏ gia lúc nào không phải là thiên tài?”
Trịnh Cẩu Tử: “Chưa bao giờ nha!”
“Ít nói nhảm, chúng ta lập tức bố trí khinh khí cầu.” Bát Địa Thỏ dương dương đắc ý quay đầu nói: “Các huynh đệ, bày hang thỏ thôi!”
“Ha ha ha!”
Binh lính đều cười ha hả: “Theo Thỏ gia, quả nhiên thú vị.”
Binh lính dân đoàn vội vàng tản ra, leo lên mấy ngọn núi Bát Địa Thỏ chỉ, thả khinh khí cầu lên.
Bản thân Bát Địa Thỏ thì dẫn theo toàn bộ tinh nhuệ của dân đoàn, trốn vào thung lũng cuối cùng hắn thiết định, mai phục ở chỗ hiểm yếu.
Thỏ khôn nhiều hàng đại tác chiến hoa lệ, bắt đầu.