Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1214 - Chương 1214: Nhận Giặc Làm Cha Rồi

Chương 1214: Nhận giặc làm cha rồi Chương 1214: Nhận giặc làm cha rồi

Quân Bát Đại Vương xuất phát từ Mã Tông Lĩnh, tiến về phía tây, mục tiêu là Ma Thành.

Con đường này, Bát Đại Vương đã đi qua rất nhiều lần, coi như là quen thuộc đường đi.

Trước kia hắn cũng từng bị Lư Tượng Thăng truy kích vào núi Đại Biệt, chính là đi con đường nhỏ này chạy thoát.

Đại quân một đường hướng tây, gian nan đi tới.

Mấy ngày sau, quân Trình Húc đuổi theo phía sau đã bị hắn bỏ xa, Tôn Khả Vọng nói: “Nghĩa phụ, lại vòng qua mấy ngọn núi, đi mấy dặm đường núi, chúng ta có thể đến Ma Thành rồi.”

Bát Đại Vương gật đầu: “Nếu Ma Thành không có người của bọn chúng, chúng ta có thể chui ra ngoài, trở về phụ cận Vũ Xương.”

Lời hắn vừa dứt, Phan Độc Ngao liền chỉ bầu trời phía tây kêu lên: “Mau nhìn, có thứ đó kìa, đèn Khổng Minh khổng lồ.”

Các tặc tù ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, trên đỉnh núi phía trước có một quả cầu cực lớn bay lơ lửng, đó chẳng phải là khinh khí cầu trinh sát của đội hoả súng kỳ quái kia sao?

Tuy nhiên, quả cầu này có chút không giống so với trước kia nhìn thấy, trên quả cầu thế mà vẽ một cái đầu thỏ cực lớn, cách thật xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Cái đầu thỏ này là ý gì?”

“Không biết!”

Bát Đại Vương mắng một câu: “Phía tây cũng bị bọn chúng phong toả, thật đúng là một con đường sống cũng không muốn chừa cho ta sao?”

Tôn Khả Vọng: “Nghĩa phụ, hiện tại chúng ta nên làm gì? Thay đổi hướng đi sao?”

“Không cần!” Bát Đại Vương nở nụ cười đắc ý: “Những tên hoả súng binh kỳ quái này phạm phải một sai lầm lớn, chính là khinh khí cầu trinh sát này.”

Tôn Khả Vọng: “?”

Bát Đại Vương: “Mặc dù khinh khí cầu có thể dùng để ở trên cao quan sát trinh sát ta, nhưng nó lơ lửng trên không trung, cỡ nào dễ thấy, điều này cũng đồng thời bại lộ vị trí của chính bọn chúng. Ta rất quen thuộc địa hình phụ cận này, chỉ cần xác định được vị trí của hoả súng binh, ta có thể dễ dàng vòng qua bọn chúng.”

Tôn Khả Vọng: “Hoá ra là vậy.”

Bát Đại Vương vung tay lên: “Toàn quân rẽ trái, đi theo thung lũng núi bên trái, đi nửa dặm thì rẽ phải…”

Đại quân lưu khấu hành động, chui vào khe núi bên trái, khe núi này quanh co khúc khuỷu, đường nhỏ quanh co, đi mãi đi mãi, liền cách phương hướng khinh khí cầu kia càng ngày càng xa.

Bát Đại Vương vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên ngẩng đầu, trên đỉnh núi phía trước, lại có một khinh khí cầu.

“Nghĩa phụ, phía trước lại có!” Tôn Khả Vọng hô lên.

Bát Đại Vương hừ lạnh một tiếng: “Vị trí khinh khí cầu kia ta biết rõ, phía dưới là một ngọn núi cao, dễ thủ khó công. Đúng là chỗ tốt để chặn ta, nhưng mà hắn đã bại lộ vị trí, ta còn ngốc nghếch chạy tới đó sao? Ha ha! Toàn quân rẽ trái, chui vào khe núi bên này…”

Đám lưu khấu trong rừng núi điên cuồng di chuyển vị trí, di chuyển vị trí…

“A, bên này lại có một khinh khí cầu!”

“Không làm khó được ta, mọi người theo ta, ta biết ở đây có một khe núi.”

“Ê? Bên này cũng có khinh khí cầu.”

“Con thỏ trên khinh khí cầu này còn đang cười, nụ cười thật đáng ghét.”

Bát Đại Vương: “Đừng để ý tới nó, đi đường này…”

Đi mãi đi mãi…

Phía trước xuất hiện một sơn cốc bí mật, chui vào trong cốc này, hoàn toàn sẽ không bị khinh khí cầu nhìn thấy, quả thực là nơi tuyệt hảo để tránh né trinh sát, đánh lén vòng ra sau.

Đi đến chỗ này, Bát Đại Vương bắt đầu đắc ý: “Ha ha ha, đi đến đây liền không cần lo lắng nữa. Đối phương phái bao nhiêu người tới vây quét ta, ta cũng có thể phát triển lên.”

Lời hắn vừa dứt, trên vách núi bên cạnh có một cái đầu thò ra.

Người nọ còn hướng Bát Đại Vương cười “ha ha” hai tiếng: “Cho dù Bát Đại Vương ngươi gian xảo như quỷ, cũng phải uống nước rửa chân của bản Thỏ gia.”

Lời vừa dứt, bên cạnh lại xuất hiện thêm một người, túm người kia kéo về phía sau: “Thỏ gia, khai chiến rồi, đừng trang bức nữa.”

“Ây da, Cẩu Tử, để ta trang bức xong đã.”

“Trang cái đầu ngươi, hiệu quả đánh lén đều không còn.” Nói xong, người nọ hét lớn một tiếng: “Đừng chờ Thỏ gia hạ lệnh nữa, hắn bị bệnh đấy, các ngươi mau khai hoả.”

Bát Đại Vương: “!!!”

“Oanh!”

Đại pháo vang lên, hoàng kim vạn lượng.

Phục binh khai hoả.

Vừa khai hoả chính là toàn lực khai hoả…

Dù sao binh lực dưới tay Bát Địa Thỏ cũng không tính là nhiều, hắn và Trịnh Cẩu Tử, mỗi người suất lĩnh một ngàn người, cũng chính là hai ngàn người dân đoàn Cao Gia thôn, ngoài ra còn có mấy ngàn dân đoàn chiêu mộ được ở Tứ Xuyên, nhưng những người này mới gia nhập không lâu, tư tưởng chính trị còn chưa quá cứng cỏi, không thể trang bị cho bọn họ vũ khí quá tiên tiến.

Cho nên ra tay chủ yếu vẫn là hai ngàn dân đoàn cũ.

Lựu đạn pháo, lựu đạn, từ hai bên thung lũng không ngừng oanh tạc xuống.

Trong sơn cốc nhất thời trở nên náo nhiệt, tiếng nổ tung lúc lên lúc xuống.

Bát Đại Vương vừa nhìn trận thế này, liền biết không ổn.

Đây là bị vây trong sơn cốc oanh tạc a! Cái này làm sao chịu nổi?

Một đám lưu khấu tại chỗ liền mất đi ý chí chạy trốn, nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.

Loại nằm úp sấp xuống không dám động này, nhất định là muốn bị đối phương bắt sống.

Bát Đại Vương sao cam tâm ở chỗ này bị bắt, gầm lên một tiếng, mang theo đám thân tín nhất bên cạnh xoay người liền chạy trốn về hướng đường cũ.

Trong cốc hỗn loạn, trên mặt đất khắp nơi đều là người của mình đang nằm.

Bát Đại Vương chạy trốn căn bản không quản người mình hay người khác, giẫm lên lưng người của mình mà chạy, đặt chân không cẩn thận, “rắc” một tiếng giẫm gãy cổ một tên, hắn cũng lười dừng lại nhìn một cái.

Chết thì chết thôi, mặc kệ hắn sống chết, trước tiên lo cho mình sống chết đã rồi lại nói.

Chạy trốn một hồi, phía trước có một đám thủ hạ cản đường.

Bát Đại Vương gầm lên: “Tránh ra, đừng cản đường.”

Đám người kia bị bom dọa cho sợ hãi, như ruồi mất đầu loạn xạ chạy, căn bản không nghe mệnh lệnh của Bát Đại Vương.

Bát Đại Vương rút đao ra, chém loạn về phía trước, chém hết những người cản đường, mở ra một con đường máu cho mình.

Bộ dáng hung ác này của hắn, dọa đám người mình quá hoảng sợ.

Những thủ hạ không phải nòng cốt ở xa xa nhìn thấy cảnh này đều rét lạnh trong lòng.

Nhị dưỡng tử của hắn là Trương Định Quốc thấy cảnh này, cũng nhịn không được kêu lên: “Nghĩa phụ, không thể đối xử với người mình như vậy được.”

Trương Hiến Trung nổi giận: “Cản đường ta thì không phải là người mình.”

Trương Định Quốc: “!!!”

Trương Hiến Trung tiếp tục vung đao chém lung tung vào người mình và chạy về phía ngoài sơn cốc, chạy trốn một hồi, bên cạnh cách đó không xa vang lên “bịch” một tiếng, Trương Hiến Trung quay đầu nhìn, là một quả lựu đạn bị ném ở cách đó không xa, phía trên còn có một đoạn dây dẫn lửa đang cháy xèo xèo.

Hắn không chút suy nghĩ, đưa tay túm lấy một tên thủ hạ bị dọa choáng váng từ bên cạnh và chắn trước người mình, “oanh”, lựu đạn nổ tung, mảnh đạn bắn vào người tên thủ hạ kia, nhưng Trương Hiến Trung trốn phía sau lại bình an vô sự.

Hắn ném thi thể tên thủ hạ sang một bên, tiếp tục sải bước tiến về phía trước.

Trương Định Quốc “hít” một ngụm khí lạnh.

Vào khoảnh khắc này, hắn lần đầu tiên bắt đầu mơ hồ cảm thấy hình như mình đã nhận giặc làm cha rồi.

Hay là, nghĩa phụ này ta không cần nữa? Khôi phục lại bản danh của mình, Lý Định Quốc.

Hắn vừa nghĩ đến đây, liền nghe phía sau vang lên “oanh” một tiếng nổ mạnh, một luồng sóng nhiệt đẩy hắn bay về phía trước, ngã xuống đất một cái thật mạnh, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.
Bình Luận (0)
Comment