Tam Thập Nhị nhìn đám người phía dưới tường bảo chủ động yêu cầu làm tội phạm cải tạo, cũng dở khóc dở cười, thở dài, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc cân nhắc một chút thái độ xử lý chuyện này của thiên tôn từ trước tới nay.
Trong lòng liền có tính toán.
Hắn mở cửa bảo đi ra, đứng trước mặt đám người quần áo lam lũ kia: "Chư vị, các ngươi có điều không biết, lao động cải tạo, là chỉ 'tội phạm sau khi phạm tội, dùng lao động để đền bù hành vi phạm tội của mình', đó đều là tội phạm."
Đám người kia nghe vậy, lập tức sửng sốt.
Vài giây sau, bóng đèn trên đầu đám người kia sáng lên, nghĩ đến cái gì.
Một thanh niên giơ gậy lên: "Quản sự, bây giờ ta sẽ đánh ngươi chảy máu đầu, có phải đã phạm tội rồi không, vậy là có thể lao động để đền bù hành vi phạm tội của mình rồi?"
Tam Thập Nhị liên tục lui lại mấy bước: "Ngươi ngốc sao? Dừng tay! Ý của ta là, các ngươi là lương dân, không cần thiết phải làm công việc của tội phạm, ta sẽ có an bài khác cho các ngươi."
Đám người "a" một tiếng, sắc mặt vui mừng.
Tam Thập Nhị "khụ khụ khụ" vài tiếng, trấn trụ cục diện: "Thôn Cao gia ta có rất nhiều công việc cần sức lực, đang cần rất nhiều người làm công việc thời vụ, nếu các ngươi đã bằng lòng đến làm việc, đương nhiên sẽ không có đạo lý từ chối các ngươi, ừm... Như vậy đi, trước tiên nói chuyện tiền công, rồi mới bàn làm cái gì."
Đám người đồng loạt trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy mong đợi.
Tam Thập Nhị: "Đầu tiên là bao ăn bao ở."
"Ầm!"
Đám người cùng hoan hô: "Bao ăn."
Tam Thập Nhị mỉm cười lắc đầu: "Xem bộ dạng không có tiền đồ của các ngươi kìa, nghe thấy bao ăn đã kích động như vậy rồi. Khụ, bao ăn bao ở là đãi ngộ của tội phạm cải tạo, nhưng các ngươi không phải tội phạm, mà là lương dân làm công bình thường, cho nên ngoại trừ bao ăn bao ở, còn phải phát cho các ngươi một ít tiền công nữa."
Cả đám người cùng hoan hô: "Còn tiền công nữa!"
Tam Thập Nhị: "Tiền công không nhiều."
Đám người hoan hô: "Tiền công không nhiều!"
Ơ, chờ một chút, câu này không đáng hoan hô a.
Đám người lập tức cứng đờ, ngừng hoan hô, ngượng ngùng nở nụ cười.
Tam Thập Nhị: "Tiền công thì mỗi tháng 20 cân bột mì, 2 cân thịt heo, 2 lạng muối vậy đi."
Đám người lại ngẩn ra: Đây là ngươi nói không nhiều hả? Mẹ nó, cái này gọi là không nhiều à? Đã nhiều đến mức ta cũng không thể tin được rồi.
"Ầm!" Mọi người lại bắt đầu hoan hô: "Tiền công không nhiều thật sự là quá tốt."
"Lý lão gia quả nhiên là người lương thiện."
"Quản sự là người tốt."
Tam Thập Nhị mỉm cười lắc đầu, xoay người đưa lưng về phía đám nạn dân này, không để họ nhìn thấy vẻ mặt của mình, bởi vì khóe miệng của hắn đã nhịn không được muốn há to ra, cười thiếu chút nữa thì toét đến bên tai.
Trước kia khi làm sư gia cho Trương Diệu Thải, hắn luôn bị dân chúng mắng chửi, muốn giúp đỡ họ lại bất lực, hôm nay có thể nhìn thấy một đám người bởi vì mấy câu nói của hắn mà hoan hô nhảy nhót, thật là vui vẻ.
Cảm ơn thiên tôn, để ta có lòng tin, có năng lực làm người tốt một lần.
Cười xong, Tam Thập Nhị xoay người lại, cố ý làm ra vẻ mặt uy nghiêm: "Tiền công đã nói xong, giờ nói đến công việc của các ngươi đi."
Đám người kia cùng hoan hô: "Công việc gì chúng ta cũng làm hết, bất chấp tất cả."
"Tốt, vậy trộn xi măng, trải đường xi măng đi."
Trên đỉnh đầu đám người đó mọc lên một dấu chấm hỏi lớn: "?"
Tam Thập Nhị: "Các ngươi cứ đi theo ta, ta dạy các ngươi..."
Hắn còn chưa nói hết câu, phía sau liền thò ra cái đầu của sư gia Đàm Lập Văn: "Đông ông, giết gà sao có thể dùng dao mổ trâu, chuyện phía sau cần gì ngài phải đích thân ra tay, cứ giao cho tại hạ xử lý là được."
Tam Thập Nhị vỗ đầu, thiếu chút nữa quên mất mình không phải sư gia nữa, mà là người thuê sư gia rồi.
Hắn lập tức hừ lạnh nói: "Đàm sư gia, an bài chỗ ăn ngủ cho những người này, dặn bọn họ trộn quấy trải đường, nhất định phải xử lý thỏa đáng."
Đàm Lập Văn hành lễ, sau đó lại vẫy tay với đám người kia: "Các ngươi đi theo ta."
Đám người kia đi theo phía sau Đàm Lập Văn.
Tam Thập Nhị lại nhếch miệng: "Ha ha ha ha, cái này gọi là [cơm no áo ấm]."
Ánh mắt Lý Đạo Huyền rời khỏi Tam Thập Nhị, bắt đầu đi theo Đàm Lập Văn.
Đàm sư gia đang an bài việc ăn ở cho đám người kia, ăn uống thì đơn giản, tùy tiện lấy chút đồ ăn trong kho hàng ở lầu hai Vọng Lâu ra là đủ cho nhóm người này ăn no, nhưng chỗ ở lại trở thành vấn đề.
Đám người này dù sao cũng mới đến, không có người quen giới thiệu như các thợ thủ công, Đàm sư gia cũng không dám để cho bọn họ trực tiếp vào ở Cao gia bảo, vạn nhất trong đó có mấy tên phẩm hạnh không tốt, thổ dân trong bảo sẽ không an toàn.
Hắn không khỏi chuyển ánh mắt về phía các căn nhà bằng nhựa ngoài bảo các tội phạm cải tạo đang ở, nghĩ thầm: Có nên an bài cho những người này ở chung với các tội phạm cải tạo hay không? Làm như vậy, chỉ sợ cũng không quá ổn thoả.
Lý Đạo Huyền nhìn ra sự do dự của hắn, trong lòng cũng đang nghĩ: Thanh danh của thôn Cao gia đã truyền ra ngoài, sau này giao lưu với bên ngoài sẽ càng ngày càng nhiều, nói không chừng người chủ động chạy tới xin lao động cải tạo cũng sẽ càng ngày càng nhiều, tiếp tục như vậy, thật đúng là phải cân nhắc một chút đến vấn đề tiếp nhận di dân.
Phải chuẩn bị một khu vực để tiếp nhận di dân từ bên ngoài!
Không thể cách bảo quá xa, nếu không sẽ bất lợi cho việc quan sát của mình.
Ruộng đất xung quanh Cao gia bảo cũng không thể chiếm dụng.
Lý Đạo Huyền không ngừng ấn vào "Đông Nam Tây Bắc", tìm kiếm nơi thích hợp trong phạm vi tầm nhìn của mình, rất nhanh y đã tìm được, ở sát bên rừng trúc phía tây nam của Cao gia bảo, có một sườn núi đá mọc lởm chởm, bởi vì tầng đất rất mỏng nên không thể dùng để làm ruộng, thấy thấp thoáng trong khe đá có cỏ xanh đang mọc, vẫn là nhờ cơn mưa vài ngày trước của mình ban tặng.
"Chỗ này đi!"
Lý Đạo Huyền lấy ra cái hộp hàng mẫu của công ty đồ chơi Ninh Dương gửi cho mình, lại lấy ra mười mấy gian nhà bằng nhựa ở bên trong, rồi đặt nó xuống khu vực sườn núi đó...
Trong nháy mắt, một khu nhà ở đủ mọi màu sắc đứng sừng sững bên trên sườn núi.
Các thôn dân nghe được bên đó vang lên thanh âm kỳ quái, đều quay đầu lại nhìn, Tam Thập Nhị và Đàm sư gia vừa nhìn thấy khu nhà mới này lập tức hiểu ngay, đây là thiên tôn đang sắp xếp chỗ ở cho nạn dân mới tới.
"Thiên tôn nhân ái!"
Tất cả mọi người vội vàng hướng lên trời hành đại lễ.
Chỉ có đám người vừa tới vẫn ngây người tại chỗ, không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì.
Tuy xem không hiểu nhưng vẫn cảm thấy chấn động không thôi.
Đàm sư gia cười nói: "Sống ở chỗ này vài ngày các ngươi sẽ hiểu thôi, đi theo ta, chúng ta đi xem nhà mới của các ngươi phân phối thế nào."
Hắn vừa đi, vừa phân phó cho bang nhàn bên cạnh: "Ngươi tới Giếng Thợ một vòng, bảo các thợ rèn làm mấy cái nồi, dao cho những người mới tới, để bọn họ có thứ nấu cơm."
"Đúng rồi, lại đến chỗ thợ đan lát, kiếm mấy cái giỏ tre, sọt tre gì đó đem qua đây đưa cho họ dùng."
"Chỗ thợ mộc cũng đến một chuyến, đặt làm cho họ mấy cái giường."
Đám nạn dân nghe hắn an bài đủ mọi chuyện lớn nhỏ, trong bụng không khỏi thầm nghĩ: Thật sự là đến đúng nơi rồi, thôn Cao Gia này, ngay cả loại người như chúng ta cũng chiếu cố chu đáo như thế, thật sự là nơi tốt a.