Năm ngày sau!
Trời vừa sáng, Lý Đạo Huyền đã thức dậy.
Kể từ khi có hộp tạo cảnh, chế độ làm việc và nghỉ ngơi của y cũng bắt đầu theo các cổ nhân, mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn... khụ, không tính! Vì dù thế nào cũng phải chơi đến 12 giờ đêm mới ngủ, cho dù thân thể muốn nghỉ ngơi, đầu óc cũng sẽ nói "ta lướt điện thoại thêm hai phút nữa", cho dù đầu óc cũng muốn nghỉ ngơi rồi, ngón tay vẫn còn vô ý thức mà lướt điện thoại.
Dù sao buổi tối lúc nào ngủ cũng được, buổi sáng mặt trời vừa mọc, đồng hồ sinh học sẽ đánh thức y dậy.
Y đặt ship một tô cháo bí đỏ, đang cầm bát cháo thổi cho nó nguội.
Đúng lúc này, Bạch Diên đã tới.
Hắn cưỡi một con tuấn mã, mang theo vài tên gia đinh, thần thái phấn chấn đi tới thôn Cao gia, còn chưa vào thôn đã ngay trên lưng ngựa hướng về bầu trời thôn Cao Gia hành một đại lễ, bái lạy thiên tôn.
Môn "Lễ" này trong quân tử lục nghệ, Bạch Diên là rất chú ý.
Lính gác trên vọng lâu kêu to: "Bạch lão gia đến rồi."
Vì thế đoàn người Tam Thập Nhị, Cao Nhất Diệp, Bạch phu nhân, Bạch công tử liền vội vàng ra nghênh đón. Ngay cả mấy người Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu, Lý Đại, Cao Nhất Nhất cũng cùng tới chào hỏi Bạch Diên.
Nhìn thấy Bạch Diên bình an vô sự, mọi người đều vui vẻ.
Bạch Diên cười ôm quyền: "Chư vị mạnh khỏe, lần này tại hạ đến thôn Cao gia, là cố ý tới báo tin vui, bái tạ thiên tôn."
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Thiên Tôn đã nhận được lời cảm ơn của ngươi rồi."
Bạch Diên lại ngẩng đầu lên, vái dài một cái.
Tam Thập Nhị nói: "Bạch tiên sinh, ngươi rời khỏi Bạch gia bảo chạy tới thôn Cao gia, vạn nhất tặc nhân nhân cơ hội đánh Bạch gia bảo, vậy phải làm sao?"
Bạch Diên cười: "Ha ha ha, yên tâm, tặc tử đã bị tên lửa tiên gia của thiên tôn đánh vỡ mật, không dám đến Bạch gia bảo nữa rồi. Trình Húc đã phái trinh sát nhìn chằm chằm, phát hiện đám tặc tử kia không dám xuống núi từ sườn núi phía Bắc của Bạch gia bảo nữa, đã đổi một hướng khác đi rồi."
Nghe hắn nói vậy, mọi người mới yên lòng.
Bạch Diên quay đầu nói với Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu: "Hai vị có thể đi Bạch gia bảo, vận chuyển tên lửa tiên gia trở về rồi."
Hai tên ngốc đáp lại một tiếng: "Được."
Bạch Diên lại quay đầu về phía Bạch phu nhân và Bạch công tử: "Hai người cũng có thể theo ta về Bạch gia bảo."
Bạch phu nhân mừng rỡ: "Được, thiếp thân lập tức đi thu dọn hành lý."
Bạch công tử lại nói: "Phụ thân, con muốn ở lại thôn Cao gia."
Vừa dứt lời, Bạch phu nhân lại vả "bốp" cho hắn một cái: "Con là muốn trốn tránh vi nương giám sát con đọc sách sao?"
Bạch công tử ôm mặt: "Trong Giếng Học của thôn Cao gia, hài nhi đã học được một môn tiên ngữ, gọi là 'Bính âm Hán ngữ', đây chính là thiên tôn tự mình truyền thụ, là một môn học vấn cao thâm vô cùng, nếu không học hết toàn bộ, con không cam lòng."
Nghe hắn nói vậy, Bạch phu nhân ngượng ngùng giấu đi cái tay vừa đánh người: "Khụ... Thì ra là thế... vi nương... vậy thì... xin lỗi."
Bạch Diên không cần nghĩ liền nói: "Nếu là tiên ngữ thiên tôn đích thân truyền thụ, đương nhiên phải học xong, vậy con tạm thời không cần về Bạch gia bảo nữa, mẹ con về là được."
Bạch phu nhân khẩn trương: "Con ta mới mười ba tuổi rưỡi, để nó ở lại một mình, sao ta có thể yên tâm được?"
Bạch Diên nói: "Nơi đây có thiên tôn chiếu cố, có gì không yên tâm?"
Bạch phu nhân: "Chính là ta lo lắng, ta không thể trở về, ta cũng muốn ở lại đây, nếu không sẽ không có ai chăm sóc hài tử."
Bạch Diên câm nín.
Bạch công tử hạ giọng nói: "Mẹ, mẹ về đi, con ở đây một mình..."
"Bốp!" Bạch phu nhân lại vả cho Bạch công tử một cái: "Con muốn đuổi vi nương đi như vậy, có phải không cần người mẹ này nữa rồi không?"
Mọi người mồ hôi lạnh chảy ròng, nghĩ thầm: nhìn cái tần suất ngươi vả đứa bé, ai không muốn tiễn ngươi đi xa chứ.
Lý Đạo Huyền không nhịn được cùng nhìn về phía Bạch Diên, thầm nghĩ: Người này gặp chuyện, lập tức đưa vợ con đến Cao gia bảo, chẳng lẽ...
Bạch Diên nói cũng không hề do dự chút nào: "Phu nhân ở lại chăm sóc hài tử không sai, rất tốt, đương nhiên vi phu không có ý kiến."
Lý Đạo Huyền: Phốc! Quả nhiên là như vậy!
Bạch Diên vẫy tay, một gã gia đinh phía sau bưng tới một vò rượu nhỏ, cười nói: "Vì chúc mừng Bạch gia bảo đánh lui lưu tặc, giành được toàn thắng, tại hạ cố ý mang theo một vò rượu tới đây. Hôm nay muốn cùng các vị bằng hữu của thôn Cao gia uống không say không về."
Mọi người vui mừng: "Cũng được!"
Cao Sơ Ngũ há hốc miệng: "Cái bình nhỏ như vậy... Một người được uống mấy ngụm chứ? Căn bản không giải được thèm."
Trịnh Đại Ngưu: "Đúng nha, ta chỉ uống một ngụm là có thể uống nửa bình."
Bạch Diên có chút xấu hổ: "Hạn hán liền ba năm, Bạch gia bảo cũng không có lương thực dư, ba năm rồi còn chưa ủ rượu, chỉ có một bình nhỏ vậy thôi, vẫn là ta ủ 5 năm trước, trôn trong hoa viên mà quên mất, mấy ngày trước khi tháo gỡ giả sơn trong hoa viên để đặt tiên gia tên lửa mới đào nó ra, ta mới nhớ trong nhà còn có thứ này."
Nói tới đây, hắn có chút tiếc nuối: "Từ khi hạn hán tới nay, muốn uống một ngụm rượu thật đúng là hy vọng xa vời, một cái bình nhỏ như thế cũng không có nhiều, mọi người chấp nhận chia sẻ, liền cùng vui một lần."
Lý Đạo Huyền nghe bọn họ trò chuyện, mới nhớ ra, đúng rồi, đang hạn hán sản lượng lương thực giảm nghiêm trọng, đã mấy năm các người tí hon chưa ủ rượu, khi có đại sự chúc mừng, bọn họ nhớ tới hương vị rượu ngon cũng là điều đương nhiên.
Được rồi, an bài cho bọn họ một chút.
Lý Đạo Huyền xuống lầu, đi vào siêu thị.
Trong siêu thị nhỏ đương nhiên không có rượu ngon gì, cũng chỉ có loại từ 10 đống cho đến 100 đồng.
Bản thân Lý Đạo Huyền không uống rượu, cũng không biết rượu nào uống ngon rượu nào không ngon, liền chọn đại một thương hiệu khá là nổi tiếng, rượu ngũ lương, 52 độ, 120 đồng một bình.
Y lại nghĩ đến số độ hơi cao, có lẽ có người sẽ uống không quen, lại mua một chai bia Song Khánh mấy đồng tiền.
Cầm hai chai rượu, vui vẻ hớn hở trở lại bên cạnh hộp.
Lúc này, các người tí hon đang bày bàn rượu trong giếng trời ở trước vọng lâu, rượu chỉ có một bình nhỏ, chỉ có thể cho mấy người hưởng dụng, bọn họ ít nhiều cảm thấy có lỗi với những người khác, đang cảm thấy có chút tiếc nuối.
Đột nhiên Cao Nhất Diệp làm vẻ mặt vui mừng, nhảy dựng lên nói: "Mọi người mau chuẩn bị đồ chứa, thiên tôn nói muốn ban cho chúng ta thần tửu trên trời."
Trịnh Đại Ngưu là người có kinh nghiệm nhất, trước kia hắn thường xuyên được thiên tôn ban cho nước Phì Trạch Khoái Lạc, vừa nghe nói cần chuẩn bị đồ chứa, người hắn còn nhanh hơn não, thoắt một cái đã trở về nhà, lại thoắt một cái đã xuất hiện trong giếng trời, trên tay đã bưng một cái chậu gỗ rất to.
Sau đó, mọi người nhìn thấy trên bầu trời có một cái ống kỳ lạ thò xuống, thò đến trên cái chậu Trịnh Đại Ngưu đang cầm, nặn một cái, một giọt nước to trong suốt rơi xuống, đổ đầy cái chậu.
Tiếp theo bọt nước tràn ra, mùi rượu nồng nặc lập tức tràn ngập.
Hương vị của rượu ngũ lương cũng không phải khoác lác.
Bạch Diên nhếch mày: "Rượu ngon."
Tam Thập Nhị vừa ngửi cũng đoán được: "Thơm quá."
Có điều mấy thôn dân Cao Gia vốn xuất thân nghèo khổ thì không phân biệt được rượu ngon dở thế nào, Cao Sơ Ngũ nhếch môi: "Hắc, thần tửu! Cho ta trước một chén."
Hắn cầm một cái chén lớn, múc nguyên một chén đầy trong cái chậu trên tay Trịnh Đại Ngưu, lại đổ vào trong miệng...