Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 125 - Chương 125: Trận Chiến Phùng Nguyên Trấn

Chương 125: Trận chiến Phùng Nguyên trấn Chương 125: Trận chiến Phùng Nguyên trấn

Lý Đạo Huyền vừa nhìn là biết, tên ngốc Cao Sơ Ngũ này xong rồi.

Đây là rượu 52 độ, 52 độ a!

Bà nội cha nó dùng bát múc?

Còn đổ nguyên một bát vào trong miệng?

Không sai biệt lắm có thể kéo ra ngoài đem chôn được rồi.

Quả nhiên, Cao Sơ Ngũ vừa nốc hết một chén, liền cảm thấy có gì đó không đúng, ngã trái đổ phải, bịch một tiếng, ngã xuống đất.

Nhưng mấy người bên cạnh vẫn không để trong mắt, vẫn vỗ tay cười to: "Ha ha ha, tên ngốc Cao Sơ Ngũ này, đâu có ai uống rượu như vậy."

Không có chút ý thức nguy hiểm nào.

Lý Đạo Huyền đành phải hạ lệnh: "Làm cho hắn nôn rượu ra ngoài."

Cao Nhất Diệp đem pháp chỉ của thiên tôn thuật lại, mọi người mới cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc, liền vội vàng ôm Cao Sơ Ngũ lên, vất vả hồi lâu mới làm cho Cao Sơ Ngũ nôn ra bát rượu hắn uống vào, lúc này mới coi như xong.

Cao Sơ Ngũ thật thà chất phác nằm ngủ trong một góc giếng trời.

Lý Đạo Huyền nói: "Rượu này rất mạnh, chú ý liều lượng vừa phải."

Mọi người vội vàng hành lễ: "Thần tửu trên trời, phàm nhân không thể uống như trâu được, chúng ta nhớ rồi."

Bọn họ liếc qua Cao Sơ Ngũ, nghĩ thầm: uống như trâu thì sẽ giống với tên ngốc này, học ai cũng được, nhất định không thể học Cao Sơ Ngũ."

Lý Đạo Huyền lại cầm cái nắp nước suối tới, đổ vào đó một nắp bia, chậm rãi đặt xuống: "Loại này gọi là bia, độ nhẹ hơn, thích hợp với đa số người, người uống rượu không quen thì để cho họ uống bia."

"Đa tạ thiên tôn!"

Lần này, rượu thì nhiều quá.

Không còn chỉ số ít người được hưởng nữa, mỗi người đều có thể được chia.

Rất nhanh, tất cả thợ sắt, thợ làm giấy, thợ sửa đường, các phụ nhân dệt vải, kể cả các tội phạm cải tạo đang chặt cây cũng đều tạm thời bỏ xuống công việc trong tay.

Cầm lấy ly rượu!

Rõ ràng chỉ là một ngày rất bình thường, cũng không phải là ngày lễ quan trọng gì, nhưng vẫn là cảm thấy rất vui vẻ.

"Cụng ly!"

"Uống!"

"Hôm nay rốt cuộc là chúc mừng cái gì?"

"Hình như là chúc mừng Bạch gia bảo đánh bại lưu tặc."

"Thế này cũng tính là đại sự gì chứ? Lần trước thôn Cao gia chúng ta đánh bại Vô Thượng Minh Vương cũng không có chúc mừng quy mô lớn như vậy."

"Mặc kệ nó, có rượu uống ngươi còn phàn nàn cái gì? Rượu làm từ gạo đấy, ngươi cho rằng bây giờ là năm nào? Lão tử đã ba năm rồi chưa ngửi qua mùi rượu."

"Thần tửu của thiên tôn, thơm quá, chỉ là mạnh quá, con mẹ nó ta một ly cũng đã không đứng vững, mới làm một hớp nhỏ đầu đã xong vòng vòng rồi."

"Ha ha ha, bằng không sao gọi là thần tửu?"

"Cạn!"

Khắp thôn Cao gia đâu đâu cũng là tiếng hoan hô cười nói...

Cùng lúc đó, huyện Trừng Thành, trấn Phùng Nguyên.

"Tặc quân tới rồi, tặc quân tới rồi."

Trinh sát khàn cả giọng gào lên, xông vào đại môn của trấn Phùng Nguyên. Cửa trấn lập tức đóng "rầm" lại sau lưng hắn, lượng lớn thôn binh ùa lên đầu tường, khẩn trương nhìn về phía bắc.

Chỉ thấy trên cánh đồng màu vàng phía bắc xuất hiện một lượng lớn lưu tặc, trong đó giơ lên hai lá đại kỳ, một lá viết chữ "Nê", một lá khác viết chữ "Quải", chính là đại quân của Không Dính Bùn và Tả Quải Tử.

Nhìn tặc quân rợp trời rợp đất kéo đến, các hương thân, phú thương, dân đoàn giáo viên đứng trên bức tường cao chưa đến một trượng của trấn Phùng Nguyên, tất cả đều sợ tới mức mặt không còn chút máu.

Huyện lệnh Trừng Thành Lương Thế Hiền cũng ở trong đó, trong lòng của hắn cũng sợ!

Nhưng, hắn là huyện lệnh, cho dù hắn sợ cũng nhất định phải đứng lên, chức trách của huyện lệnh chính là thủ hộ đất đại của một huyện.

"Quả nhiên tặc quân đã đến trấn Phùng Nguyên, chúng hai lần đánh Bạch gia bảo không được, liền bỏ qua Bạch gia bảo, đi đường vòng thẳng đến trấn Phùng Nguyên. Hừ, may mà bản quan đã sớm có chuẩn bị, sớm đã chờ ở đây lâu rồi."

Lương Thế Hiền học phú ngũ xa, lập tức ở trong đầu bật mode phân tích chiến thuật, nhân số, bày trận, trang bị, sĩ khí, lộ tuyến, sơ hở của quân địch... các loại số liệu không ngừng tổ hợp trong đầu hắn, xoay tròn như đèn kéo quân. Cuối cùng "đinh" một tiếng, dừng lại trên một bức tranh.

Trên bức tranh đó viết bốn chữ lớn: "Bản quan không biết!"

Lương Thế Hiền: "Không xong, chuyện chiến tranh, chạm đến vùng tối tri thức của bản quan."

"Huyện tôn đại nhân, mau hạ lệnh bắn tên đi!" Giáo viên dân đoàn của trấn Phùng Nguyên nhảy ra.

Hắn ta rống lên khiến Lương Thế Hiền tỉnh táo hơn một chút, vội vàng lớn tiếng hạ lệnh: "Bắn cung, bắn cung."

Tuy hắn thật sự không biết đánh trận, nhưng công tác chuẩn bị trước chiến tranh vẫn không tệ, lượng lớn dân đoàn và thôn binh đã đứng lên tường thành, cầm trong tay trường cung, đều là cung nhựa một kiểu.

Không sai!

Chính là số cung mà Lý Đạo Huyền cho hắn mượn.

Tính năng của cung này thua xa "Khai Nguyên cung" của quan binh dùng, nhưng bởi vì cánh cung dài đến nửa trượng nên cũng có cung lực nhất định, so với cung săn mà thợ săn dùng tre chế thành thì mạnh hơn rất nhiều.

Các dân đoàn và thôn binh kéo căng dây cung, đặt vào mũi tên gỗ đầu nhọn mới tạm thời chế tạo ra, hướng về tặc quân ngoài trấn, soạt soạt bắn loạn xạ một trận.

Cung nhựa lại cộng thêm tên gỗ, uy lực cực thấp.

Nhưng không cản được cung nhiều a.

Năm trăm cây cung nhựa, cho dù mũi tên bắn tới ngả nghiêng, nhưng hiệu quả thị giác cũng đủ dọa người không ít.

Không Dính Bùn và Tả Quải Tử đúng là không ngờ, trong một cái trấn rách nát nho nhỏ lại có được 500 cung thủ, con mẹ nó cái này còn giảng đạo lý nữa hay không?

Các hãn phỉ xông lên trước tiên, phốc phốc phốc liên tục trúng tên, tuy uy lực của mũi tên không lớn, không thảm như lần trước bị đám quan binh bắn tại Bạch gia bảo, nhưng hãn phỉ phía trước vẫn bị thua thiệt lớn, khiến không ít người đau đến gào khóc.

Có người ngã xuống, có người đạp lên người đồng đội ngã xuống, có người thì trốn sau lưng đồng đội, lấy chiến hữu để ngăn chặn tên, kết quả người trong nhà bắt đầu mắng nhau.

Trong nhất thời, tặc quân rối loạn.

"Cung tiễn thủ nhiều quá."

"Trấn Phùng Nguyên chỉ là một trấn nhỏ mà thôi, lấy đâu ra nhiều cung thủ như vậy?"

"Không xông qua được a."

Bầu trời trên trấn mũi tên bay loạn xạ xuống dưới, tặc quân căn bản không cách nào tới gần, mắt thấy sĩ khí tràn đầy nguy cơ, Không Dính Bùn và Tả Quải Tử trong lòng bắt đầu sinh nảy sinh thoái ý.

Đúng lúc này, trong khe núi phía đông đột nhiên chui ra một đội quân, người cầm đầu chính là tuần kiểm Trình Húc. Hắn ở bên cạnh nhìn trộm hồi lâu, rốt cuộc đợi đến khi khí thế tặc quân suy kiệt, có thể nghịch chuyển chiến cuộc.

Nếu trận chiến phải thua, Trình Húc nhút nhát hơn ai hết.

Nếu trận chiến tất thắng, Trình Húc dũng mãnh hơn ai hết.

Gã phá lên cười ha ha: "Cho các ngươi công huyện Trừng Thành này, bóp quả hồng mềm a, đến đây, xem lão tử có phải quả hồng mềm hay không."

Gã vung tay về phía trước, rống lớn: "Chúng tiểu nhân, xông lên cho ta."

Hơn một trăm tên quan binh xông về phía tặc quân.

Lương Thế Hiền trong thành vừa nhìn thấy: "Ha ha, Trình Húc cũng tới rồi, trời cũng giúp ta, ta phải suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ."

Lương Thế Hiền học phú ngũ xa, lập tức mở ra trong đầu...

"Mở cửa trấn, giết ra ngoài." Giáo viên dân đoàn bên cạnh rống to.

Cửa trấn mở rộng, gần ngàn dân đoàn, thôn binh cùng hò hét xông ra ngoài.

Lương Thế Hiền: "Hả? Đèn kéo quân của bổn quan còn chưa kịp khởi động."

Trình Húc cùng dân đoàn thôn binh xung phong hai bên, khiến cho Không Dính Bùn và Tả Quải Tử sợ tới mức tè ra quần. Hai người không dám nghênh địch, quay đầu bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment