Sáng sớm, Lý Đạo Huyền vừa thức dậy, liền phát hiện trên mặt hộp có thêm một hàng chữ,"Thôn Vương gia."
Ồ? Hàng chữ này xuất hiện lúc nào?
Chẳng lẽ là hôm qua sau khi uống say?
Ngày hôm qua cả thôn Cao gia uống rượu chúc mừng, náo nhiệt giống như tết, các thôn dân uống tận hứng mới bắt đầu nhảy múa, trời tối đen còn chưa chịu ngủ, ở ngoài thôn đốt một đống lửa lớn, một đám người tí hon vây quanh đống lửa mà nhảy múa.
Lý Đạo Huyền là người chưa bao giờ uống rượu, cũng không khỏi rót cho mình mấy ly bia, cùng vui vẻ với các thôn dân, vui vẻ xong lại muốn thử xem rượu ngũ lương rốt cuộc mùi vị thế nào, kết quả vừa uống đã say luôn, chuyện phía sau không nhớ rõ lắm.
Hiện tại vừa thức dậy, mới phát hiện chỉ số cứu vớt phía trên hộp lại tăng thêm một chút, đồng thời bên trên hộp còn có thêm một dòng chữ "Thôn Vương gia".
Xem ra tối hôm qua tầm nhìn lại tăng thêm mấy dặm, đã đưa thôn Vương gia vào trong. Ai được cứu? Không rõ, mặc kệ đi. Chỉ cần ta không thèm để ý đến chỉ số cứu vớt, thì không có ai có thể ép ta xoay vòng vòng.
Lý Đạo Huyền đưa tay ấn lên ba chữ "thôn Vương gia", tầm nhìn liền nhảy qua, đập vào mắt là một thôn trang có quy mô lớn gấp đôi thôn Cao gia, nhưng nhà tranh trong thôn cơ bản đều đã bị thiêu hủy, cả thôn là một mảnh hoang vu.
Nếu không đoán sai, nơi đây hẳn là thôn Vương Nhị dẫn mọi người khởi nghĩa. Phần lớn thôn dân Vương gia đều đã theo Vương Nhị rời đi, chỉ có một số ít hộ gia đình là đi đến thôn Cao gia.
Lý Đạo Huyền thở dài, liền lấy ra máy xông khí dung, hướng về bầu trời thôn Vương Gia bắt đầu phun sương mù.
Sau đó y đặt ship một ly trà dầu, rồi đi rửa mặt, súc miệng, sau khi làm xong những việc nên làm buổi sáng, trà dầu cũng được đưa đến. Y bưng ly giấy, ngồi xuống bên cạnh hộp tạo cảnh.
Phun sương mù nửa tiếng đồng hồ, bề ngoài mặt đất thôn Vương gia trên cơ bản đã rất ẩm ướt, không còn hình ảnh đất vàng khô nứt thê thảm nữa.
Thu lại máy xông khí dung, lại chuyển tầm nhìn trở về thôn Cao gia.
Sáng sớm hôm nay thôn Cao gia không náo nhiệt như bình thường, xem ra không ít người còn đang say rượu, sau ngày cuồng hoan, thường là không còn chút sức lực nào.
Tuy nhiên,"Giếng Học" lại vẫn vận chuyển như lúc bình thường.
Bọn nhỏ đã làm xong bài thể dục buổi sáng. Sau khi uống sữa cừu xong là xếp hàng ngồi xuống, bắt đầu đọc bài.
Ngay cả Bạch công tử cũng gia nhập vào, hắn thật ra đã học xong những bài giảng nhập môn cơ sở này, nhưng trên hạng mục Bính âm Hán ngữ, Bạch công tử vẫn là người mới, cho nên Vương tiên sinh còn phải đặc biệt dạy thêm một khoá bính âm cho hắn.
Lý Đạo Huyền mở điện thoại của mình ra, nhìn mấy bản thần chỉ đạo tư tưởng đã chuẩn bị sẵn, thở dài: Hiện tại cho mấy đứa trẻ này xem vẫn còn hơi sớm, còn phải đợi, không gấp được.
Đang nghĩ tới đây, một thợ thủ công nhanh chóng chạy vào Giếng Học, trên tay cầm một đống mảnh gỗ nhỏ, hưng phấn gọi Vương tiên sinh: "Tiên sinh, tiểu nhân đã khắc xong bính âm rồi, mời ngài xem qua một chút."
Vương tiên sinh vui mừng: "Cầm đến đây."
Thì ra, thợ thủ công đó chính là thợ chạm khắc lần trước, thứ hắn cầm trên tay chính là mảnh gỗ dùng để in ấn.
Minh triều đã bắt đầu sử dụng "In tô-pi" từ lâu, đem chữ Hán thường dùng khắc lên mảnh gỗ nhỏ, cần một thời gian, lại đem những mảnh gỗ này ghép vào thành một cái khuôn gỗ, ấn vào giấy một cái là có thể in ra một tờ.
Hiện tại thợ thủ công đã khắc xong chữ cái bính âm rồi, hắn chấm một chút mực nước lên mảnh gỗ, sau đó ấn mạnh lên giấy một cái,"Bộp", tựa như con dấu vậy, một chữ a bính âm liền in lên giấy.
Vương tiên sinh vui mừng: "Tốt lắm, đây là a, cái khác đâu? In hết ra đi, ta kiểm tra toàn bộ một lần."
Thợ thủ công lại cầm mảnh gỗ khác, thao tác "bộp bộp" một hồi, tất cả chữ cái bính âm đều in lên trên giấy.
Vương tiên sinh kiểm tra mỗi chữ cái một lần, không ngăn được nổi vui mừng: "Tuyệt vời, một chữ cũng không sai, ngươi quả nhiên không khoác lác, làm việc rất cẩn thận."
Thợ thủ công được khích lệ, cũng không khỏi vui mừng.
Vương tiên sinh: "Vậy hiện tại có thể in ấn bản thần thư [ Bính âm Hán ngữ] này chưa?"
Trong lòng hắn có chút kích động, đây chính là thần ngữ thiên giới do thiên tôn truyền thụ, một khi in ấn thành sách, chẳng khác nào như tay cầm thiên thư, dạy cho những đứa trẻ khác, tức là "Vi vãng thánh kế tuyệt học", đó chính là nguyện cảnh cả đời của người đọc sách.
Thợ chạm khắc có chút xấu hổ lắc đầu: "Xin lỗi, chỉ có mấy chữ này thôi, còn chưa thể in sách, tiểu nhân còn phải khắc lại mấy chữ thường dùng."
Những lời này làm Vương tiên sinh tỉnh lại!
Nếu ở trong thành, thợ thủ công chỉ cần khắc xong chữ cái bính âm, lại kết hợp với bản khắc của chữ Hán thường dùng đã có sẵn là lập tức có thể in sách, nhưng ngành in ấn ở thôn Cao gia vẫn chưa có gì, không chỉ chữ cái bính âm phải điêu khắc lại, ngay cả những chữ thường dùng cũng phải khắc lại một lần nữa.
Tiến độ này muốn nhanh cũng không nhanh được.
"Ài!" Vương tiên sinh ôm đầu, có chút buồn bực: "Thợ chạm khắc chỉ có mình ngươi, ít nhất cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể chuẩn bị đầy đủ chữ thường dùng."
Thợ chạm khắc cũng xấu hổ: "Người làm nghề như tiểu nhân quá ít ỏi... không tìm được ai hỗ trợ, thật sự xin lỗi, xin cho ta thêm chút thời gian."
Hai người nói tới đây, Bạch công tử bên cạnh nghe lén nãy giờ đột nhiên đứng lên: "Đây là chuyện nhỏ."
Hai người kinh ngạc, đồng thời quay đầu nhìn về phía Bạch công tử.
Bạch công tử cười hắc hắc nói: "Tùy tiện phái một người đến huyện thành, mua cả nhà in Trừng Thành không phải thành rồi sao? Đến lúc đó chúng ta đem bản khắc chữ thường dùng đã khắc xong đưa hết đến thôn Cao gia, phối hợp với bản khắc bính âm của vị sư phụ này, lập tức có thể bắt đầu in ấn rồi."
Mẹ nó, một câu bừng tỉnh người trong mộng.
Vương tiên sinh và thợ chạm khắc đồng thời sửng sốt, thì ra còn có thể làm như vậy.
Lý Đạo Huyền cũng không khỏi bật cười, đúng vậy! Con đường này sao trước kia không ai nghĩ tới nhỉ? Ồ! Ta hiểu rồi! Nhân tài của thôn Cao gia, phần lớn đều xuất thân hàn vi, những người đọc sách có hạn như Tam Thập Nhị, Vương tiên sinh, Đàm sư gia, đều xuất đầu lộ diện từ bên trong những người nghèo.
Hoàn cảnh sinh hoạt sẽ quyết định cách nghĩ khi giải quyết vấn đề của một người, bọn họ đều thiên hướng "Lão tử liều mạng cố gắng", mà không phải "lão tử đập tiền xong việc".
Bạch công tử đến, cách nghĩ khi giải quyết vấn đề đã có thêm một đường.
Vương tiên sinh vui vẻ nói: "Bạch công tử, chuyện này chắc phải nhờ ngươi rồi."
"Ta? Ta không được." Bạch công tử nhún vai, tỏ ra tiếc nuối: "Ta chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi, chạy đi mua nhà in, người ta vả cho một cái đuổi ta ra ngoài thôi."
Trong lòng mọi người đều nghĩ: Ngươi là công tử gia của Bạch gia bảo, trừ mẹ ngươi ra, ai dám vả ngươi chứ?
Chẳng qua, một đứa nhóc choai choai chạy đi mua nhà in, quả thật hơi kỳ quặc.
Cho dù ông chủ không dám vả hắn, cũng không dám bàn chuyện mua bán này.
Việc này cuối cùng vẫn phải dựa vào người trưởng thành đi làm.
Bạch công tử chắp tay nói với Vương tiên sinh: "Tiên sinh, ngài là người đọc sách, trước kia chắc chắn đã từng mua sách ở nhà in Trừng Thành rồi, ông chủ nhà in chắc là sẽ nhận ra ngài, nếu ngài tùy tiện bịa ra một lý do phát tài, mang theo một khoản tiền đi mua nhà in, đó là chuyện hợp tình hợp lý, việc mua bán này, chính là ngài đi mới dễ nói chuyện nhất."
Vương tiên sinh ngẩn người: "Ồ? Nói có lý."