Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Con Đường Xi Măng Thứ Hai

Chương 127: Con đường xi măng thứ hai Chương 127: Con đường xi măng thứ hai

Vương tiên sinh chuẩn bị xuất phát, trước tiên tìm Tam Thập Nhị mượn một bộ y phục coi như chỉnh tề, mặc vào sẽ không còn nghèo kiết hủ lậu như trước nữa, lại dùng bao bọc mấy viên cầu bạc rất to vào trong, vốn định tiêu sái vác bao, lại bị bao đè ngã xuống đất, nửa ngày không thể động đậy.

Hắn hô to: "Cứu mạng!"

Mấy người tới nhấc bao lên, mới cứu được hắn ra.

Vương tiên sinh thở hồng hộc: "Bạc thật khiến người ta vừa yêu vừa hận a."

Tam Thập Nhị cười nói: "Vương tiên sinh, ngươi chỉ là người đọc sách, sao có thể mang nhiều bạc như vậy về được, huống chi, độc thân lên đường cũng không an toàn, vẫn nên mang theo một đám hậu sinh trẻ tuổi đi cùng ngươi một chuyến, để bọn họ đóng giả làm gia đinh của ngươi, ngươi mới giống kẻ có tiền đi mua nhà in được."

Vì vậy, lại bắt đầu xây dựng lại đội ngũ.

Cao Sơ Ngũ say rượu chưa tỉnh thì bỏ qua, Trịnh Đại Ngưu vác túi bạc, lại có thêm một đám hậu sinh trẻ tuổi gia nhập đội ngũ, hợp thành một "đội gia đinh", thoạt nhìn cũng rất ra gì.

Vương tiên sinh tự bịa ra cho mình một câu chuyện, hắn làm lão sư tư thục cho một vị đại lão gia nên được trọng thưởng, hiện tại đã trở mình phát tài, tính dùng số tiền này mua một nhà in, vi vãng thánh kế tuyệt học.

Đã có câu chuyện, lúc này mới dẫn theo nhóm người Trịnh Đại Ngưu đi huyện thành.

Bọn họ làm ầm ĩ như vậy một hồi, thôn Cao gia cũng hoàn toàn tỉnh lại từ trong cơn say rượu, các thôn dân đều thức dậy, bắt đầu hoạt động gân cốt.

Lý Đạo Huyền nhìn thấy Cao Nhất Diệp cũng đã thức dậy, liền gọi nàng tập hợp lại thôn dân thôn Vương gia chỉ có mấy nhà, nói cho bọn họ biết thôn Vương gia cũng đã có mưa rồi.

Đáng tiếc là bây giờ đã bước vào hạ tuần tháng 11 năm Thiên Khải thứ bảy. Mùa đông đã gần đến, cho dù có mưa, các thôn dân cũng không có cách nào gieo hạt được.

Lúc này gieo là quá muộn, sau khi hoa mầu nảy mầm sẽ không kịp trước khi nhiệt độ giảm mà trưởng thành lên, cây non không thể chịu nổi mùa đông giá rét.

Lý Đạo Huyền dùng một giây đồng hồ suy nghĩ xem có nên làm nhà lưới hay không, nhưng lập tức đã bóp chết suy nghĩ này, còn hơi sớm, không cần phải gấp gáp đưa khoa học công nghệ vào đời sống.

Các thôn dân lại không hề tiếc nuối như y, nghe tin thôn Vương gia đổ mưa đã là tin tức tốt thiên đại rồi, bọn họ cũng không vội gieo trồng, lúc này nếu trồng lúa vụ thu, lúa vụ xuân sẽ không kịp nữa, nếu hiện tại đã sắp vào đông, vậy dứt khoát chờ qua mùa đông, đến mùa xuân vạn vật khôi phục rồi lại về thôn gieo trồng, đó mới là vương đạo của làm ruộng.

Một thôn dân Vương gia ngẩng đầu lên trời nói: "Thiên tôn, tiểu nhân đang suy nghĩ, dù sao thì mùa xuân mới có thể gieo trồng, vừa lúc chúng ta thừa dịp mùa đông này, làm đường xi măng đến thôn Vương gia đi. Như vậy, tới đầu xuân sang năm, chúng ta có thể lên thái dương thần xa về thôn làm ruộng rồi, ngài cảm thấy như vậy có được không?"

Lý Đạo Huyền cười: Thôn dân này cũng rất thông minh nha.

"Nhất Diệp, nói cho Tam Thập Nhị, phân phối một ít xi măng cho người của thôn Vương gia, sau đó lại an bài cho họ một số tội phạm cải tạo và người làm thời vụ, bắt đầu làm con đường xi măng thứ hai của chúng ta, thông đến thôn Vương gia."

Nhất Diệp thuật lại tin tức này, các thôn dân Vương gia lập tức hoan hô.

Cả đám tràn đầy hăng hái lập tức bắt đầu làm việc, cầm lấy cuốc xẻng, lao về phía hai bên quan đạo thông tới thôn Vương gia bắt đầu đào móc. Một trận gió thổi tới, khiến cho cát bụi tung bay...

Bọn họ đang đào móc vui vẻ thì liền thấy trên quan đạo phía tây nam có một con ngựa cao lớn đi tới, ngồi trên ngựa là một nam tử mặc quan phục, phía sau còn có đại đội nha dịch, một đám dân phu đi theo, họ đánh theo xe ngựa, trên xe chất đầy cung đủ mọi màu sắc.

Lương Thế Hiền tới rồi!

Hắn tới trả cung.

Lương Thế Hiền tự nhận là một thanh quan, nếu là thanh quan, vậy mượn đồ của Lý gia, đương nhiên phải trả lại.

Hắn liền dẫn theo dân phu nha dịch, đánh xe chở 500 cây cung đi về hướng thôn Cao gia.

Mắt thấy sắp đến đầu thôn, lại thấy quan đạo phía trước cát bụi đầy trời, một đám thôn dân cầm cuốc xẻng đang đào móc hai bên quan đạo, cũng không biết đang làm cái gì.

Gió thổi qua, cát bụi đập vào mặt, Lương Thế Hiền nín thở không kịp, hút vào một hơi, lập tức ho "khụ khụ" không ngừng.

Đám nha dịch giận dữ: "Lớn mật, bọn điêu dân các ngươi, dám ám toán huyện lệnh đại nhân."

Lương Thế Hiền lập tức quát bảo ngưng lại đám nha dịch: "Các ngươi hung dữ cái gì? Các thôn dân đào đất ở đây đã lâu rồi, không phải bổn quan tới rồi mới bắt đầu đào, sao lại nói là ám toán?"

Nha dịch vội vàng ngậm miệng, vỗ mông ngựa lại vỗ vào đùi ngựa.

Lương Thế hiền nở nụ cười ôn hòa, hỏi thôn dân: "Vì sao chư vị lại đào đất ven đường?"

Các thôn dân nhìn thấy huyện lệnh lão gia, trong lòng vẫn đang thấp thỏm, sợ hãi đáp: "Chúng tôi đang sửa đường, dự định làm một con đường từ đây thông đến thôn chúng tôi."

Lương Thế Hiền lấy làm lạ: "Nơi này không phải đã có một quan đạo rồi sao?"

Thôn dân: "Quan đạo quá hẹp, lại gập ghềnh, chúng tôi phải mở rộng nó ra, sau đó làm thành đường xi măng."

"Đường xi măng?"

Lương Thế hiền học phú ngũ xa, lập tức ở trong đầu bật mode tìm kiếm tư liệu, các loại sự việc, các vật hi hữu bình sinh từng thấy qua, thậm chí máy móc cổ quái của người Tây Dương từ vạn dặm hải ngoại mang đến, như đèn kéo quân xoay tròn ở trong đầu, sau đó "đinh" một tiếng, dừng lại ở trên một bức tranh.

Trên bức tranh đó hiện ra năm chữ to: "Không tra ra vật này."

Lương Thế Hiền đành phải khiêm tốn hỏi: "Đường xi măng là gì?"

Các thôn dân quay người, chỉ vào một con đường bên kia của thôn Cao gia: "Ngài nhìn bên kia, chính là hướng mà chúng tôi chỉ, có một con đường màu xám dẫn tới thôn Trịnh gia, đó chính là đường xi măng."

Lương Thế Hiền ngồi thẳng trên lưng ngựa, tầm mắt rất cao, nhìn về phía đó, thật sự có một con đường màu xám, giống như một con cá hố, xuyên thẳng qua giữa sơn lâm, kéo dài ra ngoài.

"Ồ? Đường này có chút quái lạ, sao lại màu sắc như vậy?"

Lương Thế Hiền không vội tiến vào Cao gia bảo, mang theo sư gia và nha dịch đi về hướng con đường xi măng, đi lên đường rồi mới cúi đầu nhìn: "Vì sao con đường này bằng phẳng như vậy? Xe đi trên đường này chẳng phải sẽ rất thuận lợi."

Sư gia: "Giống như cả tảng đá lớn cắt ra mà thành."

Lương Thế hiền: "Ai có thể cắt tảng đá thành bộ dáng như thế?"

Sư gia lắc đầu: "Sức người là không thể."

Lương Thế Hiền "chậc chậc" lấy làm lạ: "Thôn Cao Gia, thật đúng là nơi ảo diệu vô cùng, nếu bản quan đoán không sai, đây lại là thủ bút của Lý gia, vừa lúc bản quan muốn đi Lý gia trả lại 500 cây cung, có thể thuận tiện tâm sự đường xi măng này là thứ gì."

Hắn sửa sang lại y quan của mình, chậm rãi đi về Cao gia bảo, đến trước bảo, Tam Thập Nhị sớm đã nhận được tin tức của lính gác, liền ra đón.

Hai người tâng bốc nhau vài câu, nói vài lời khách sáo.

Lương Thế Hiền lúc này mới nói: "Lần này bản quan đến bái phỏng, là muốn trả đủ số 500 cây cung đã mượn lần trước. Khụ... à mà..."

Hắn đột nhiên đỏ mặt: "Trong đó có hơn 10 cây cung đã bị người của ta kéo đứt dây, tạo thành tổn thất cho Lý gia, sau này bản quan nhất định sẽ tìm cơ hội để bồi thường."

Tam Thập Nhị ồ một tiếng: "Huyện lệnh đại nhân nhanh như vậy đã trả cung về, cũng tức là nói, tặc tử sẽ không trở lại nữa rồi?"

Lương Thế Hiền tinh thần phấn chấn, vui vẻ nói: "Tặc tử liên tục thất bại, đã lui về núi Hoàng Long, không dám đến huyện Trừng Thành của ta nữa, trinh sát báo lại, bọn chúng đã đi về hướng Tây, đến huyện Lạc Xuyên rồi."

Bình Luận (0)
Comment