Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 128 - Chương 128: Đó Là Chữ Gì

Chương 128: Đó là chữ gì Chương 128: Đó là chữ gì

Đi huyện Lạc Xuyên rồi à, Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Nhân dân Lạc Xuyên lại khổ rồi.

Có điều y cũng chỉ cảm thán một chút thôi, chứ không giúp được gì.

Sư gia của Lương Thế Hiền và sư gia Đàm Lập Văn của Tam Thập Nhị đã kết nối, hai sư gia bắt đầu an bài thủ hạ, đưa 500 cây cung về vọng lâu.

Hai người thủ lĩnh thì tương đối nhàn rỗi, Lương Thế Hiền liền chuyển đề tài đến trên đường xi măng: "Tam quản sự, ta thấy bên ngoài cửa quý bảo có một con đường xi măng màu xám kéo dài ra ngoài, đường này rất phẳng, xe chạy rất tiện, rốt cuộc làm ra thế nào vậy? Chẳng lẽ đem cả tảng đá to cắt ra, rồi trải ra mặt đất?"

Tam Thập Nhị lắc đầu: "Đó không phải việc người có thể làm, cái gọi là xi măng, là một loại bùn của tiên giới, đem trộn lên rồi trải ra đất, đợi nó khô là sẽ biến thành con đường như vậy."

"Bùn của tiên giới?"

Lương Thế Hiền nghệch mặt ra.

Tam Thập Nhị vốn định đem danh hiệu của Đạo Huyền Thiên Tôn ra để nói một phen, nhưng suy đi nghĩ lại, Lương Thế Hiền là người của quan phủ, hiện nay quan phủ còn đang dốc sức tiêu diệt Bạch Liên giáo, chuyện có quan hệ với Đạo Huyền Thiên Tôn tốt nhất là đừng khoe khoang ở trước mặt hắn.

Tam Thập Nhị đành sửa lời: "Khụ, thật ra là một loại bùn Lý lão gia nhà ta ngẫu nhiên có được."

Nói như vậy cũng rất dễ tiếp nhận, Lương Thế Hiền: "Bùn này có được từ đâu? Bản quan cũng muốn..."

Tam Thập Nhị lắc đầu: "Lương đại nhân, tại hạ có một câu, không biết có nên nói hay không."

Lương Thế Hiền: "Đã mở lời như thế rồi, vậy thì mặc kệ có nên nói hay không, ngươi cũng nhất định phải nói, xin mời chỉ giáo."

Tam Thập Nhị: "Thiểm Tây mấy năm liền hạn hán, dân chúng lầm than, lấy tình huống hiện tại của dân chúng Trừng Thành, nếu như ngài lại tăng cường lao dịch, để họ đói bụng làm đường xi măng, chỉ sợ..."

Lương Thế Hiền chợt bừng tỉnh, vội vàng vái dài: "Tam quản sự nói rất phải, bản quan thụ giáo."

Hắn quay đầu nhìn con đường xi măng nối liền thôn Trịnh Gia bên ngoài bảo, trong lòng ít nhiều có chút ước ao.

Xây cầu sửa đường, luôn là những việc thiện có thể lưu danh muôn đời. Ở sâu trong nội tâm hắn vẫn muốn làm ra mấy con đường hẳn hoi cho huyện thành mình cai trị, thế nhưng... tình huống hiện tại, quả thật không cho phép.

Ài!

Cũng không biết nạn hạn hán chết tiệt này rốt cuộc khi nào mới kết thúc.

Kinh thành, hoàng cung, ngự thư phòng.

Sùng Trinh hoàng đế Chu Do Kiểm đang tra duyệt tấu chương.

Tấu chương bên Thiểm Tây càng lúc càng không thể bỏ mặc nữa, tin tức càng lúc càng tệ hại. Tấu chương của tuần phủ Thiểm Tây Hồ Đình Yến thì liên tục đòi tiền lương.

Nhưng Chu Do Kiểm làm gì có tiền cho hắn?

Lại nhìn bản tấu chương tiếp theo: Lạc Xuyên Không Dính Bùn cướp lương nhà giàu, sợ quan lại bắt nên tụ tập làm giặc.

Lại bản tiếp theo: Tả Quải Tử người huyện Thanh Giản tụ tập vạn tặc quân, làm phản tại Nghi Xuyên.

Vương Đại Lương người Hán Nam làm loạn, bộ chúng 400 người, tự xưng Đại Lương vương.

Khắp Thiểm Tây, mọc lên như nấm.

Chu Do Kiểm tức giận, hất văng sấp tấu chương dày cộp ra ngoài, thái giám bên cạnh vội vàng cúi người nhặt lên.

"Buồn cười, quả thật buồn cười."

Chu Do Kiểm hừng hực lửa giận: "Bên Thiểm Tây không có một quyển tấu chương nào bình thường sao? Trẫm muốn xem tin vui, tin vui, lập tức tìm một quyển tin vui cho trẫm."

Người bên cạnh dè dặt đem một báo cáo quân tình khẩn cấp tám trăm dặm đến trước mặt hắn.

Chu Do Kiểm mở ra xem: "Tuần kiểm Trừng Thành Thiểm Tây Trình Húc? Cửu phẩm võ quan báo lên sao? Loại tiểu..."

Miệng hắn đang muốn chê bai vài câu, chợt mắt nhìn thấy rõ nội dung, không khỏi đại hỉ: "Trình Húc giết Bạch Thủy Vương Nhị rồi, dẹp yên nạn thổ phỉ Trừng Thành, còn đại bại Không Dính Bùn và Tả Quải Tử?"

Tâm tình của Chu Do Kiểm giống như là đang ngồi trên một cái máy bay phản lực.

Long nhan đại duyệt!

"Thưởng, trọng thưởng!"

Thái giám tâm phúc Đỗ Huân bên cạnh thấp giọng nói: "Hoàng thượng, Trình Húc này, là... người của bên Ngụy Trung Hiền."

Vừa nghe những lời này, sắc mặt Chu Do Kiểm liền sa sầm, tâm tình giống như ngồi trên tháp rơi tự do.

Này còn thưởng cái rắm!

Ngày 6 tháng 11, tại huyện Phụ Thành phủ Hà Gian, Ngụy Trung Hiền đã thắt cổ tự tử. Tin tức này bị Chu Do Kiểm phong toả, trước mắt người biết được không nhiều.

Hắn tạm thời còn chưa hạ thủ với Yêm đảng, thế nhưng, đã làm chuẩn bị cuối cùng với Yêm đảng, chỉ đợi vạn sự sẵn sàng, sẽ an bài tập đoàn quan văn nã pháo vào Yêm đảng. Vào lúc này, thấy người của Yêm đảng là bực mình.

"Tra kẻ gọi Trình Húc này, việc hắn báo lên trong tấu chương xem có sai có nhầm có sót gì không, nếu có chút nào không đúng thì nhớ kỹ hắn, đợi khi trẫm thu thập Yêm đảng sẽ bắt một lượt."

"Tuân chỉ."

Vương tiên sinh đã trở về.

Chí đắc ý mãn mà trở về.

Hành trình Trừng Thành lần này của hắn có thể nói là trang bức đủ. Dẫn theo Trịnh Đại Ngưu và một đoàn "gia đinh", vác theo một bao bạc to, kiêu ngạo vô cùng.

Vừa đến huyện thành liền đi thẳng đến nhà in.

Nhà in Trừng Thành đã có ba năm buôn bán ế ẩm, thư tịch, tiểu thuyết in ra đều rất khó bán. Ông chủ đang vô cùng đau đầu, không biết có nên tiếp tục duy trì nhà in nữa hay không.

Đúng lúc này, Vương tiên sinh mang theo một bao bạc to, như thần binh hạ phàm.

Ông chủ nhà in không nói hai lời, bán!

Vương tiên sinh sau khi trải nghiệm đủ "tiêu tiền như rác", cuối cùng trở thành ông chủ mới của nhà in Trừng Thành, sau đó dẫn theo đoàn người Trịnh Đại Ngưu đi vào kho của nhà in, đem tất cả công cụ của in tô-pi cần thiết bỏ vào trong bao, đúng rồi, còn có hai công nhân phụ trách in ấn cũng đóng gói bắt cóc đem về.

Khi bọn họ trở lại thôn Cao Gia, sau lưng mỗi thanh niên nhân đều vác một cái bao to, bên trong đều là chữ khối mà in tô-pi cần dùng.

"Chúng ta đã về rồi." Trịnh Đại Ngưu cười ngây ngô: "Ta vác rất nhiều chữ trở về, cảm giác ta chưa bao giờ có học vấn như thế."

"Cũng không phải vác chữ là ngươi có học vấn đâu, ngươi phải biết mấy chữ đó thì mới được."

Cũng không biết là thôn dân nào đáp trả hắn một câu.

Cao Tam Oa nhanh chóng chạy qua: "Để ta xem, huynh vác chữ gì trở về."

Hắn tiện tay móc ra một khối gỗ từ trong bao trên lưng Trịnh Đại Ngưu rồi chà nó lên than, sau đó "chát" một tiếng đập lên mặt Trịnh Đại Ngưu.

Trên mặt tên ngốc liền xuất hiện một cái chữ to đen thui.

Mọi người nhìn trái ngó phải, được thôi, đều không biết.

"Cao Tam Oa, gần đây không phải đệ đang học chữ hay sao? Đó là chữ gì?"

Cao Tam Oa lắc đầu: "Vẫn chưa học đến chữ khó như vậy."

Bạch công tử từ bên cạnh thò đầu ra: "Đó là chữ ngốc."

Mọi người đều trầm mặc.

Trịnh Đại Ngưu thoắt cái mặt đỏ lừ, vội vàng lấy tay lau mặt, chữ thì lau sạch rồi, nhưng nửa bên mặt lại thành màu đen thui.

Hắn tức giận kêu ầm lên: "Cao Tam Oa, ngươi cố ý phải không? Ngươi cố ý in chữ ngốc lên mặt ta, ngươi cười ta ngốc."

Cao Tam Oa ôm đầu bỏ chạy: "Oa, ta không có, ta tiện tay cầm đại chữ đó thôi."

Bình Luận (0)
Comment