Lý Đạo Huyền xách tới một cái ghế, bưng hộp lòng gà cháy tỏi shipper mới giao tới, vừa ăn, vừa bắt đầu nhìn các thợ thủ công in ấn sách.
Trước tiên bọn họ chuẩn bị một cái khuôn gỗ có cùng kích thước với "trang sách", sau đó đem mảnh gỗ đã khắc sẵn chữ lật ngược lại, lần lượt đưa vào trong khuôn gỗ và ghép lại với nhau, cuối cùng ghép thành đủ một cái khuôn.
Tiếp theo bôi mực đều đặn lên những mảnh gỗ này.
Cuối cùng là lấy ra một tờ giấy,"cạch" một tiếng in lên phía trên.
Bóc tờ giấy xuống, một tờ giấy in xong liền xuất hiện ở trước mặt.
Vương tú tài sải bước chạy tới, hai tay cầm lấy tờ giấy kia, bất chấp mực nước chưa khô, liền bật cười ra tiếng: "In ra rồi, rốt cục in ra rồi, trang [Bính âm Hán ngữ] đầu tiên, quá tuyệt vời, in nhanh lên, in nhanh lên, nhanh in ra cả bản thiên thư."
Hai tên thợ in vừa mới bị lừa gạt tới từ huyện thành tới, mặt mũi tràn đầy bối rối, ông chủ mới có vẻ hơi điên. Nhưng mà thôi đi, ai kêu ông chủ mới cho nhiều chứ, liều mạng làm việc cho hắn là xong.
In đi!
"Đông ông, tờ này cần in bao nhiêu phần?"
In bao nhiêu bản, đại biểu cho việc cần xuất bản bao nhiêu quyển sách.
Vương tiên sinh mở miệng nói: "Trước tiên in 50 bản..."
Hắn còn chưa nói xong, Cao Nhất Diệp bên cạnh đã lên tiếng: "Thiên tôn có lệnh, đợt đầu tiên phải in 1000 quyển sách."
"Ặc." Vương tiên sinh hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu hướng về không trung vái một cái: "Thiên tôn, hiện tại số học viên trong Giếng Học chưa đến hai mươi, in 50 quyển đã đủ rồi, 1000 quyển sách chỉ sợ..."
Lý Đạo Huyền: "Sau khi in xong một tờ thì phải tháo bản in xuống, sau đó lại tổ hợp bản thứ hai, đúng không?"
Sau khi Cao Nhất Diệp thuật lại, hai thợ in ấn vội vàng nói: "Đúng vậy, chữ khối của chúng ta có hạn, phải lặp lại sử dụng, sau khi in xong trang đầu tiên thì phải tháo bản in xuống, một lần nữa tổ hợp bản in của trang thứ hai."
Lý Đạo Huyền nói: "Một khi tháo xuống bản in, muốn in lại trang đầu tiên lại phải tổ hợp bản in mới, vậy thì phiền phức quá, cho nên lần đầu tiên cứ in nhiều một chút, làm một lần 1000 quyển, tránh cho sau này khi sách không đủ, đỡ phải tổ hợp bản in mới."
Hai thợ in ấn kia cũng không biết thiên tôn là ai, cũng không biết thiên tôn chơi cái gì cũng thích chơi lớn, nghe được Cao Nhất Diệp thuật lại xong, hai người không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu như in ra một ngàn quyển sách không dùng tới sẽ lãng phí rất nhiều giấy và mực, đông ông sẽ mất tiền."
Tiếng nói thầm của hai người lọt vào tai Vương tiên sinh, hắn không khỏi vui vẻ: "Hai người các ngươi còn biết tiết kiệm tiền cho chúng ta, yên tâm đi, chuyện thiên tôn muốn làm, trước đến giờ không nghĩ đến chữ tiết kiệm, chỉ cần lão nhân gia mở miệng, đừng nói 1000 quyển, mười vạn quyển cũng chỉ việc đi in."?
Hai người: "??"
Hai người đang ngơ ngác, lại nghe được Cao Nhất Diệp nói: "Thiên tôn có lệnh, tăng cường thêm mười phạm nhân hỗ trợ thợ giấy làm giấy, còn mực nước, sẽ do thiên tôn ban thưởng mực thần."
Mọi người cùng khom lưng hành lễ, chỉ có hai thợ in ấn mới tới ngơ ngác không biết nên làm gì.
Thợ chạm khắc chạy vào trong viện, đặt xuống đất một cái chậu gỗ còn lớn hơn cái bồn tắm. Tiếp theo, trên bầu trời đột nhiên rơi xuống một giọt nước màu đen rất to, tích tích vài cái đã đổ đầy cái chậu gỗ.
Mùi mực nồng đậm lập tức bay ra.
Cao Nhất Diệp: "Được rồi, bắt đầu in đi, một ngàn quyển nha!"
Hai thợ in ấn nghẹn họng.
Vậy in thôi!
Hai thợ in ấn đã nhận được "tiền lương cơ bản của thợ thủ công", bắt đầu cố gắng làm việc.
Trang thứ nhất in một ngàn bản trước, sau đó tháo bản in xuống, một lần nữa tìm chữ khối, tổ hợp lại làm ra trang thứ hai, lại cũng in trang thứ hai 1000 bản, thao tác lặp lại như vậy, tốn thời gian mấy ngày trời, 1000 bản nội dung sách rốt cuộc in xong toàn bộ.
Lại nhuộm giấy dày thành màu lam làm thành bìa sách, lấy sợi bông đóng lại.
Boong boong, một ngàn bản [Bính âm Hán ngữ], cứ như vậy in ấn xong.
Vương tiên sinh cầm "thiên thư" mới tinh, chí đắc ý mãn, nhịn không được liền ngâm một bài thơ: "Dã ông vi thuyết thiên thư hàng, tằng hữu hồng vân phủng ngọc lâu."
Bài thơ này đương nhiên không phải do hắn viết, là ngâm thơ của người khác viết.
"Ha ha, bảo bọn nhỏ tới nhận sách đi, mỗi đứa một quyển, ha ha ha."
Lý Đạo Huyền nhìn cũng thấy thú vị, cũng không kìm được đưa tay vào trong hộp, đặt ở trước mặt Cao Nhất Diệp: "Nhất Diệp, cầm một quyển sách đặt trên tay ta."
Cao Nhất Diệp vội vàng tuân lệnh, cầm một quyển [Bính âm Hán ngữ], lại nhón chân lên, cẩn thận đặt nó lên đầu ngón tay Lý Đạo Huyền, lúc đặt sách, tay của nàng lại không cẩn thận đụng phải bàn tay khổng lồ của Lý Đạo Huyền, trong bụng không khỏi thầm nghĩ: A, lại đụng phải tay của thiên tôn rồi.
Nghĩ đến mình từng đóng giả "Lý phu nhân", nàng liền đỏ mặt, thầm mắng mình quá bất kính.
Lý Đạo Huyền lấy tay ra, liền thấy trên đầu ngón tay có một quyển sách nho nhỏ.
Kích thước cũng chỉ mấy mi-li-mét !
Y cũng không dám dùng ngón tay đi cầm, rất sợ sẽ làm nhăn giấy.
Đành phải cẩn thận từng li từng tí, đem ngón tay để ngang lên bàn, lại nghiêng ngón tay cho quyển sách trượt xuống, đặt ở trên bàn máy tính của y, tay trái cầm lấy kính lúp, tay phải cầm cái nhíp loại nhỏ nhất, nhẹ nhàng, kẹp bìa sách mở ra...
Dưới kính lúp, từng hàng Bính âm Hán ngữ chú giải, quả thực buồn cười chết.
"Thứ ngày quá đặc biệt." Lý Đạo Huyền cũng vui vẻ: "Được, bán thử xem."
Y chụp lại hình ảnh mình dùng nhíp lật sách, dùng kính lúp đọc sách, lại chụp cận cảnh cuốn sách nhỏ thêm mấy tấm ảnh macro độ phân giải cao, chỉnh sửa thêm những ảnh này cho đẹp một chút, sau đó đưa lên taobao, chèn thêm tiêu đề : "Công nghệ siêu nhỏ cực hạn, tài liệu Bính âm Hán ngữ tỉ lệ 1 phần 200, lật đổ nhận thức của bạn về sách mini, có thể lật trang..."
Về giá cả, treo đại 888888 đi! Chỉ thích số 8 nhiều một chút.
Sau khi làm xong, lực chú ý lại quay về trong hộp.
Lúc này Tam Thập Nhị đang phát thưởng cho mấy thợ thủ công, hắn biết tính cách của thiên tôn, một khi thợ thủ công hoàn thành công việc nào đó thì nhất định sẽ trọng thưởng, là cái loại rất trọng, ví dụ như hiện tại.
Tam Thập Nhị rung đùi đắc ý nói: "Thợ giấy La Lông Chân, có công in sách, thưởng thịt heo 50 cân, đường 10 cân, muối 2 cân."
La Lông Chân mừng rỡ: "Đa tạ thiên tôn."
"Thợ chạm khắc, thợ in ấn, cũng thưởng thịt heo 50 cân, đường 10 cân, muối 2 cân."
Hai thợ in ấn mới tới vẫn là lần đầu tiên nghe được trọng thưởng đáng sợ như thế, thịt heo 50 cân đã khiến họ sợ tới mức thiếu chút nữa bay lên, hai loại phía sau càng đáng sợ hơn, đó là đường và muối a, thưởng tới 10 cân 2 cân? không thể tin được.
"Lần đầu tiên cảm thấy mình là tượng hộ là một việc tốt thế nào."
"Giờ ta có thể nộp bạc tượng ban nhiều năm rồi."
"Ở đây, làm thợ thủ công hình như rất có tiền đồ."
"A, thật hy vọng thiên tôn lại giao việc gì cho chúng ta làm."
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Muốn làm việc chẳng phải rất đơn giản sao? Chỉ sợ các ngươi không chịu làm việc.
Y cười mở điện thoại của mình lên, phía trên có các loại tài liệu tiểu học đã chuẩn bị sẵn, nhất là số học, rất quan trọng, hiện tại có thể bắt đầu làm rồi.