Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 130 - Chương 130: Tết Âm Lịch Tới

Chương 130: Tết âm lịch tới Chương 130: Tết âm lịch tới

Ngoài cửa sổ hạt mưa vẫn rơi tí tách, ba ngày ba đêm rồi vẫn còn rơi.

Thành phố Song Khánh đã bắt đầu mưa đông rả rích, trong hộp lại vẫn không thấy giọt mưa nào.

Lý Đạo Huyền tính toán thời gian, cũng đến lúc nên làm mưa rồi, lại lấy ra máy xông khí dung, hướng vào ruộng đồng ngoài thôn Cao gia bắt đầu làm mưa.

Lúc này đã là hạ tuần tháng 12 năm Thiên Khải thứ bảy, bước chân của mùa xuân mới đã dần dần đến gần.

Tết âm lịch là ngày lễ quan trọng nhất của triều ta, không phải một trong.

Trong hộp các thôn dân đã bắt đầu chuẩn bị cho năm mới.

Mấy năm trước bởi vì hạn hán, không ai có được một năm an ổn, dù là đêm 30 cũng vẫn đang móc rau dại bóc vỏ cây, mỗi ngày vì kế sinh nhai mà phát sầu.

Nhưng năm nay đã khác!

Cao Tam Nương đuổi Cao Tam Oa chạy khắp cả sân: "Tam Oa, đứng lại, mau mặc vào áo bông mẹ mới dệt cho con."

Cao Tam Oa đang bận chơi trốn tìm với mấy đứa trẻ khác, Khách Gia vi ốc 9 sảnh 18 giếng quả thật giống như một mê cung tự nhiên, dùng để chơi trốn tìm thì hiệu quả là nhất lưu.

"Con không lạnh! Mẹ đừng gọi con nữa, sẽ bị bắt đấy."

Cao Tam Oa nhanh như chớp chạy không còn bóng dáng.

Cao Tam Nương không khỏi lắc đầu: "Năm ngoái lạnh tới nỗi chảy nước mũi ròng ròng, mỗi ngày khóc lóc nói muốn một bộ áo bông mới, hiện tại có áo bông rồi lại không chịu mặc."

Tam Thập Nhị vừa lúc đi qua bên cạnh, cười nói: "Tam Oa được ăn nhiều thịt, cơ thể đã phát triển, tự nhiên không sợ lạnh như trước đây. Tam Nương, ngươi bớt lo lắng đi."

Ngoài cửa bảo.

Hai thanh niên leo lên Xe Mặt Trời số 2.

Cao Sơ Ngũ và Trịnh Đại Ngưu cũng leo lên, đứng ở bên cạnh họ chỉ đạo: "Nghe cho kĩ, cái cày này gọi là tay lái, ngươi quẹo trái, xe liền quẹo trái...".

Hai thanh niên vội vàng gật đầu: "Nhớ rồi."

Cao Sơ Ngũ há hốc miệng cười: "Các ngươi phải học nhanh đi, chờ mùa xuân đến, thôn Vương gia sẽ bắt đầu xuân canh rồi. Đến lúc đó một chiếc thái dương thần xa căn bản không đủ dùng, phải mấy chiếc mới đủ qua lại."

Trịnh Đại Ngưu nói tiếp: "Thiên Tôn nói, Xe Mặt Trời số 2 về sau phải sửa tên thành "Xe Mặt Trời công cộng", chuyên môn dùng để chở mọi người đi lại giữa các thôn, về sau thôn chúng ta muốn đi càng ngày càng nhiều, Xe Mặt Trời công cộng sẽ rất bận rộn."

Hai thanh niên kia gật đầu, chăm chú học theo.

Xe Mặt Trời số 2 vụng về lăn bánh...

Hai "thôn nhỏ" bên cạnh Cao gia bảo, thôn làm công thời vụ, thôn lao động cải tạo, hiện tại cũng náo nhiệt như vậy.

Đám công nhân đang cắt hoa giấy, chuẩn bị cho năm mới.

Bọn họ mới đến thôn Cao gia không lâu, được Thiên Tôn ban thưởng còn chưa đủ nhiều, cho nên không giàu có bằng dân bản địa thôn Cao gia, nhưng cũng sống tốt hơn nhiều so với thời gian ở nhà của mình, hiện tại còn có nhiều tiền để mua giấy đỏ cắt hoa, dán ở trên cửa, đây chính là chuyện không dám nghĩ tới trong những năm hạn hán.

Thảm nhất, chính là các tội phạm cải tạo...

Bọn họ chỉ có thể đảm bảo cho sinh hoạt cơ bản, lại không có thưởng ngoài ngạch, làm việc không có thu nhập thêm, ngay từ đầu bọn họ đương nhiên rất hài lòng, có cơm ăn là thỏa mãn rồi, nhưng nhìn các công nhân mới tới làm công bên cạnh đều giàu có hơn mình, mới đột nhiên phát hiện làm tội phạm cũng không phải là chuyện quá tốt.

À, nếu như có thể, thật muốn sớm ngày trả hết tội nghiệt mình phạm phải, sau đó qua thôn làm công bên kia...

Lý Đạo Huyền nhìn rất vui vẻ, không ngừng ấn vào "Đông Nam Tây Bắc", thay đổi tầm nhìn khắp nơi, đúng lúc này, y phát hiện trên quan đạo ở phía đông có một đám người đi tới, nhân số khoảng ba bốn mươi người.

Đám người kia ăn mặc gọn gàng, cẳng chân còn buộc dây thừng, hiển nhiên là vì lặn lội đường xa mới ăn mặc như vậy, không ít người trong đó còn gánh đồ, trông đồ rất nặng, giống như chất đầy hàng hóa.

Người cầm đầu còn cưỡi ngựa, lưng đeo cung, hông dắt một thanh yêu đao, vừa nhìn là biết có thể đánh được. Lý Đạo Huyền vừa nhìn liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, vội vàng cầm kính lúp cẩn thận nhìn lại, lúc này mới nhìn ra, người cưỡi ngựa dẫn đầu kia không phải nam nhân, mà là một cô gái.

Một nữ nhân vóc người khôi ngô, trông giống một thiết tháp, tướng mạo không xinh đẹp, có chút gì nhỉ... ặc... phát triển bề ngang, khuôn mặt rất to.

Lúc Lý Đạo Huyền không cầm kính lúp, đúng là không nhìn ra nàng là nữ nhân, chỉ cảm thấy dáng người có chút kỳ quái.

Đến đây là một quái nhân, Lý Đạo Huyền lập tức tràn đầy hứng thú, ống kính tập trung vào đám người này, nhìn bọn họ từ trên quan đạo phía đông đi bộ tới.

Cô gái mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng rất thô kệch: "Các huynh đệ, chúng ta đến đâu rồi?"

Một nam nhân phía sau thấp giọng nói: "Lão đại, chúng ta cách huyện thành Trừng Thành chắc chỉ còn ba mươi mấy dặm đường nữa."

Cô gái cười khà khà: "Thế thì được! Chúng tiểu nhân động tác nhanh lên một chút, trước buổi trưa, chúng ta phải chạy tới huyện thành, nhân lúc buổi trưa đi một chuyến hàng."

Nàng vừa dứt lời, đột nhiên lại nói: "Ơ? Phía trước có một đại gia bảo, bên cạnh gia bảo còn có hai thôn nhỏ."

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: Thấy Cao gia bảo rồi?

Cô gái phấn chấn tinh thần: "Rất tốt, gia bảo lớn như vậy, khẳng định là nhà có tiền, hai thôn thoạt nhìn cũng có không ít người ở, chúng ta mau đến đó một vòng, nói không chừng có thể bán được hàng."

Đoàn người đẩy nhanh tốc độ, cất bước như bay, đi về hướng thôn Cao gia.

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: "Nghe lời nữ tử này nói, giống như thương nhân, hắc, Thiểm Tây rối loạn này, thế mà còn có thương nhân? Hơn nữa còn là một nữ thương nhân, tuy ngươi lớn lên không được ấy lắm, nhưng lưu tặc chắc cũng sẽ không ghét bỏ, không sợ bị chơi 18 tư thế sao?

Rất nhanh, nữ tử dẫn theo thương đội của mình tiến vào thôn Cao gia.

Đứng ở cửa thôn, vẻ mặt cô gái tràn đầy hứng khởi: "Thôn này rất giàu, rất giàu đó, các ngươi nhìn xem, ở đây còn đang có mưa, các thôn dân có thể trồng trọt, mỗi người vui vẻ ra mặt, ở chỗ này chúng ta khẳng định có thể bán được hàng."

Hán tử phía sau nàng cũng vui mừng: "Lão đại nói phải, thôn dân nơi này thoạt nhìn rất có tiền, hàng của chúng ta nhất định dễ bán."

Nữ tử gân cổ lên, hướng về thôn Cao gia lớn tiếng hét: "Bán muối đây! Hàng thuộc loại đỉnh! Rẻ hơn muối quan hai thành, mau tới mua đi, nếu bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn đâu."

Nàng vừa hô lên, Lý Đạo Huyền đã hiểu: buôn lậu muối à!

Cũng đúng, những năm nay binh mã loạn lạc, thương nhân bình thường đều đã sợ hãi trốn trong huyện thành, cũng chỉ có buôn lậu muối dũng mãnh không sợ hãi mới có thể đi lại khắp nơi.

Sức chiến đấu của bọn buôn lậu muối khẳng định sẽ không kém, chỉ cần không gặp phải nhóm tặc quân lớn, căn bản không phải sợ.

"Bán muối đây."

Tiếng rao của cô gái đã kinh động đến các thôn dân Cao Gia.

Rất nhiều thôn dân quay sang, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô gái. Lính gác trên tường bảo hai tay chống cằm, cười mà như không cười nhìn nàng.

Cô gái vừa nhìn tình hình này, cảm giác được có gì không bình thường, thấp giọng nói: "Mọi người cẩn thận, thôn này có chút cổ quái, họ cười rất quỷ dị."

Mấy tên bộ hạ phía sau lập tức đặt tay lên chuôi đao.

Bình Luận (0)
Comment