Chương 1276: Thứ Cần Thay Đổi Chính Là Con Người
Chương 1276: Thứ Cần Thay Đổi Chính Là Con Người
Ngưu Kim Tinh cười gượng nói: "Lý huynh, ý tưởng thu thuế của huynh, có phải là quá ngốc hay không?"
Lý Nham hơi sửng sốt, vừa rồi Ngưu Kim Tinh còn nói là ý kiến giống hắn, sao hiện tại vừa mở miệng đã nói hắn ngốc? Thái độ trước sau thay đổi cũng quá nhanh rồi?
Ngưu Kim Tinh: "Sau này nếu như Sấm quân chúng ta thành công đánh vào Bắc Kinh, giết chết lão hoàng đế kia, đến lúc đó Sấm Vương đại ca sẽ đăng cơ xưng đế, huynh sẽ là thủ phụ, mà ta Ngưu Kim Tinh ít nhiều cũng có thể làm một chức thượng thư."
Nói đến đây, Ngưu Kim Tinh nhe răng cười: "Huynh muốn người giàu nộp thuế, chẳng phải là muốn chúng ta tự mình nộp thuế sao?"
Lý Nham: "Ơ? Nếu chúng ta thật sự trở thành nhân vật lớn như vậy, đến lúc đó nhất định giàu có, lấy ra một chút tiền để nộp thuế thì có gì không thể?"
Ngưu Kim Tinh cười nhạt: "Huynh thích nộp thuế, không có nghĩa là người khác thích nộp thuế. Huynh thậm chí còn muốn thu thuế cả thân vương, huynh đoán xem, cháu trai của Sấm Vương nghe được những lời này, có vui hay không?"
Lý Nham: "Ặc..."
Ngưu Kim Tinh lại nói: "Đại tướng quân Lưu Tông Mẫn, có vui hay không? Hách Dao Kỳ có vui hay không? Những tướng sĩ của Đội Lão Bát đã theo Sấm Vương nhiều năm, vào sinh ra tử, chỉ mong sau này có thể làm quan lớn, để phúc cho con cháu, bọn họ có vui hay không?"
Lòng Lý Nham chìm xuống đáy cốc.
Ngưu Kim Tinh nói cũng đủ rồi, chuẩn bị giết người.
Hắn đang chuẩn bị lớn tiếng gọi phục binh ra.
Bất ngờ, không xa vang lên tiếng cười, ngoài rừng trúc bóng người lay động, một nam tử trẻ tuổi đi tới, nam tử này mặc một bộ đạo bào chất liệu không tệ, tuy bị sương sớm làm ướt vài chỗ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất xuất trần của y.
Bát quái Thái Cực đồ trên đạo bào, sợi vàng trên đó phản chiếu ánh mặt trời, lấp lánh rực rỡ.
Ngưu Kim Tinh ồ một tiếng, tạm thời đè nén ý định gọi phục binh, xem thử đạo sĩ này là người phương nào.
Người tới đương nhiên là Lý Đạo Huyền, cười hì hì vẫy tay với Ngưu Kim Tinh và Lý Nham: "Xin chào hai vị!"
Lý Nham lễ phép đáp lễ: "Đạo trưởng."
Ngưu Kim Tinh chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y.
Lý Đạo Huyền hất đạo bào, làm ra động tác "bấm tay tính toán", cười nói: "Nếu như ta không tính sai, hai vị, đang vì chuyện không nộp thuế mà tranh cãi?"
Vừa nói ra câu này, Lý Nham và Ngưu Kim Tinh đồng thời cả kinh: Người này sao biết được?
Lý Đạo Huyền đi đến bên bàn đá, ung dung ngồi xuống, cười nói: "Lý Nham, ngươi đã biết không nộp thuế không được, cho nên trở về khuyên Sấm Vương thay đổi sách lược."
Lý Nham càng kinh ngạc: Hắn làm sao biết tên của ta?
Lý Đạo Huyền quay sang Ngưu Kim Tinh: "Hắc hắc hắc, còn ngươi sao..."
Y nói đến đây, cố ý kéo dài âm cuối.
Ngưu Kim Tinh từ biểu cảm của đối phương, cảm nhận được ý chế nhạo sâu xa.
Lý Đạo Huyền cũng không để ý đến hắn, mà là quay đầu nhìn về phía Lý Nham, mỉm cười nói: "Lý Nham, ngươi đã phát hiện muốn thay đổi thế giới này, thứ cần thay đổi nhất là cái gì rồi sao?"
Lý Nham: "Triều đình? Pháp luật? Chế độ?"
Lý Đạo Huyền lắc đầu: "Con người!"
Lý Nham bừng tỉnh.
Lý Đạo Huyền nói: "Thay đổi thế giới này, trở ngại lớn nhất đến từ con người. Bất luận là muốn thay đổi triều đình, thay đổi pháp luật, hay là muốn thay đổi chế độ, đều phải bắt đầu từ con người."
Lý Nham: "!!!"
Mắt Ngưu Kim Tinh nheo lại.
Lý Đạo Huyền: "Đi theo người đúng đắn, mới có thể làm việc đúng đắn, đi theo người sai lầm, cái gì cũng làm không xong."
Nói đến đây, y quay sang Ngưu Kim Tinh, cười hì hì nói: "Ngưu Kim Tinh, ngươi nói có đúng không?"
Ngưu Kim Tinh cũng giật nảy mình: Người này cũng biết tên của ta, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Vị đạo trưởng này, rốt cuộc là đến làm gì?"
"Đạo trưởng? Ta không phải đạo sĩ."
Lý Đạo Huyền cười nói: "Ta chỉ là một tên thần côn làm việc theo sở thích mà thôi, còn ta đến đây làm gì sao? Không bằng nói nhỏ cho ngươi biết, chính là hứng thú bỗng dưng nổi lên muốn cứu vớt thế giới một chút."
Ngưu Kim Tinh tức giận: "Nói bậy!"
Nói đến đây, hắn cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, đêm dài lắm mộng, chi bằng động thủ ngay.
Ngưu Kim Tinh chợt nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước, đang định lớn tiếng gọi tiểu đệ ra.
Không ngờ Lý Đạo Huyền cướp lời ngay lúc hắn vừa mở miệng nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh: "Ngưu Kim Tinh, cho ngươi một cơ hội sống sót. Bây giờ từ bỏ hành động, ta sẽ không giết ngươi."
Ngưu Kim Tinh khẽ giật mình, lúc này mới hiểu được, đối phương cái gì cũng biết.
Càng là tình huống như vậy, hắn càng là liều lĩnh, làm sao có thể từ bỏ hành động, gầm lên: "Chúng tiểu nhân, ra đây, động thủ."
Thuộc hạ mai phục trong rừng trúc đã lâu, ào ào nhảy ra.
Trong nháy mắt, xung quanh bàn đá, toàn bộ đều là người của Ngưu Kim Tinh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù Lý Nham có ngây thơ đến đâu cũng hiểu ra! Kinh ngạc há to miệng: "Ngươi...ngươi vốn dĩ định giết ta? Ngươi... tại sao ngươi lại hung ác như vậy! Sấm Vương đại ca mà biết được sẽ không tha cho ngươi."
Ngưu Kim Tinh: "Hừ! Ngươi còn ngây thơ như vậy sao? Nếu như không có Sấm Vương đại ca gật đầu, ta dám đến giết ngươi sao?"
Lý Nham: "Hít!"
Lý Đạo Huyền khẽ thở dài: "Cho ngươi cơ hội sống sót, ngươi không cần. Haiz! Thôi vậy, người cuối cùng đều phải chết, chỉ là có một số người, cần một chút giúp đỡ nho nhỏ."
Nói xong, từ trong tay áo Lý Đạo Huyền, xoạt xoạt, hai khẩu súng ngắn trượt ra.
"Hỏa súng!"
Thuộc hạ của Ngưu Kim Tinh giật nảy mình, nhịn không được lùi lại nửa bước.
Thứ này mà bắn người ở cự ly gần, tuyệt đối là một phát chết một người.
Ngưu Kim Tinh cũng sợ hãi lùi lại hai bước, nhưng miệng thì không hề tỏ ra sợ hãi: "Ngươi là một trong đám phản tặc hỏa súng kia."
"Nói là một trong thì không đủ chính xác." Lý Đạo Huyền cười nói: "Phải nói là kẻ cầm đầu."
"Kẻ cầm đầu?" Mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Thì ra, lão đại của đám phản tặc hỏa súng là một đạo sĩ?
Bọn họ đúng là có nghe nói qua từ nhiều nguồn khác nhau, đám phản tặc hỏa súng thuộc về một tổ chức rất giống Bạch Liên giáo, tên là Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, nâng đỡ một vị thần tiên ra để lừa gạt thế nhân.
Ngưu Kim Tinh cười lạnh: "Thì ra, ngươi chính là giáo chủ của tà giáo Đạo Huyền Thiên Tôn."
"Giáo chủ?" Lý Đạo Huyền cười: "Ai nói với ngươi kẻ cầm đầu là giáo chủ?"
Ngưu Kim Tinh: "Không phải giáo chủ thì còn có thể là ai?"
Lý Đạo Huyền: "Cao hơn giáo chủ một chút, ngươi suy nghĩ kỹ lại đi."
Ngưu Kim Tinh: "???"
Trong một tôn giáo, có ai có thể cao hơn giáo chủ?
Không có! Không thể nào! Giáo chủ chính là người đứng đầu dưới thần linh.
Ơ?
Không đúng, chờ đã!
Vừa rồi câu nói kia suy ngược lại...
Ngưu Kim Tinh tức giận: "Giả thần giả quỷ, giở trò trước mặt ta, chúng tiểu nhân, đừng sợ. Hắn chỉ có hai khẩu súng ngắn, chỉ có thể bắn hai phát. Chỉ cần hắn nổ súng, những người khác có thể xông lên đánh hắn nhừ tử, hắn không dám nổ súng đâu, chỉ dám hù dọa người khác thôi."
"Thật sao? Thứ thật sự dùng để hù dọa người khác, ta còn chưa lấy ra đâu."
Lý Đạo Huyền nói xong câu đó, hai tay đồng thời bóp cò: "Đoàng đoàng!"
Hai tiếng súng vang lên, ngực hai tên tặc trúng đạn, đồng thời ngã xuống.