Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1277 - Chương 1277: Ta Không Phải Người

Chương 1277: Ta không phải người Chương 1277: Ta không phải người

Hai tên tặc trúng đạn ngã xuống, những tên còn lại khẽ sững người, sau đó điên cuồng lao lên, không cho Lý Đạo Huyền cơ hội nạp đạn.

Lý Nham giật mình, muốn ra tay giúp đỡ, nhưng hắn chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, muốn giúp cũng không biết giúp từ đâu, chỉ biết luống cuống tay chân.

Lý Đạo Huyền trong lúc bận rộn, vậy mà còn quay đầu lại, cười với Lý Nham: “Tránh ra một chút, không cần lo lắng cho ta.”

Lý Nham dụi dụi mắt, cảm thấy không đúng lắm, đầu của người này? Vừa rồi là xoay nửa vòng để nói chuyện với mình sao? Sao thân thể lại không có cảm giác động đậy gì cả?

Hắn nhìn kỹ lại, đầu Lý Đạo Huyền đã quay trở lại, chỉ để lại cho hắn một cái gáy, hắn cũng không xác định vừa rồi thân thể Lý Đạo Huyền rốt cuộc có xoay người hay không.

Cùng lúc đó, hai tặc nhân đã xông đến trước mặt Lý Đạo Huyền, vung đao chém xuống.

“Phập phập!”

Hai nhát đao, đều trúng, một nhát cắm vào vai trái của y, một nhát cắm vào vai phải của y.

Kỳ thật hai nhát đao này vốn dĩ đều nhằm vào đầu y, nhưng Lý Đạo Huyền lại giống như “người thử nghiệm lấy nét” mà nghiêng đầu sang trái phải, thế là hai nhát đao đều chém vào vai y.

Người bình thường bị hai nhát đao như vậy, cơ bản là phế rồi.

Nhưng Lý Đạo Huyền lại nhếch miệng cười, hai nắm đấm đồng thời vung lên, bịch bịch hai tiếng, hai tên giặc đồng thời trúng đòn, ngã ngửa ra sau.

Ngưu Kim Tinh choáng váng!

Thuộc hạ của hắn càng choáng váng hơn!

Nhưng sự tình đã đến nước này, mặc kệ đối phương có quỷ dị thế nào, cũng phải đánh!

Một đám người tiếp tục xông lên.

Khuỷu tay trái phải của Lý Đạo Huyền “xoẹt” một tiếng, hai thanh đao bật ra, đao bên tay trái đâm vào bụng một tên giặc, đao bên tay phải chém đứt cánh tay một tên giặc khác.

Vẫn là lối đánh cũ, đối với chiêu thức tấn công của đối phương không né không tránh, dù sao cũng không né được mà, cứ thế mà đỡ, như vậy còn tiện cho mình phản kích.

Trong chớp mắt, trên người Lý Đạo Huyền cũng không biết đã trúng bao nhiêu nhát đao, mặc kệ, cứ như gãi ngứa ấy mà, đao trong tay y cũng thừa thế chém ngã mấy người.

Máu tươi văng khắp nơi…

Chỉ trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, thuộc hạ của Ngưu Kim Tinh đã ngã rạp xuống đất.

Lý Nham nhìn mà ngây người, cả người đờ đẫn.

Ngưu Kim Tinh thì sợ hãi, cả người run rẩy.

“Ngươi… ngươi… ngươi rốt cuộc là quái vật gì?”

“Vừa rồi đã nói cho ngươi rồi mà.”

“Cao hơn cả giáo chủ…” Ngưu Kim Tinh lúc này nhớ lại câu nói kia, mới cảm thấy đáng sợ.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Y nhất định là đang lừa ta.

Ngưu Kim Tinh đang không biết làm sao, một tên giặc bị thương nhưng chưa chết đột nhiên lật người nhảy dựng lên, co cẳng bỏ chạy về phía xa.

Sự chú ý của Lý Đạo Huyền liền chuyển sang tên giặc đang bỏ chạy kia.

Ngưu Kim Tinh mừng rỡ: Trời giúp ta rồi, ta cũng chạy.

Hắn co cẳng bỏ chạy về một hướng khác, một trái một phải, chạy ngược hướng với tên giặc kia. Dù sao Lý Đạo Huyền cũng chỉ có một mình, chắc chắn không thể nào đồng thời đuổi theo hai phía được.

Lý Đạo Huyền bật cười: “Giở trò khôn lỏi.”

Y chắp hai bàn tay trái phải vào nhau, sau đó đột nhiên kéo mạnh sang hai bên.

Chỉ nghe thấy hai tiếng “rắc rắc" .

Hai bàn tay trái phải, vậy mà đồng thời bị kéo đứt, chỗ cổ tay biến thành nòng súng đen ngòm.

Cảnh tượng này khiến Lý Nham đứng sau suýt nữa hét lên kinh ngạc.

Lý Đạo Huyền giơ cánh tay trái lên, nhắm vào Ngưu Kim Tinh đang bỏ chạy, lại giơ cánh tay phải lên, nhắm vào tên giặc kia, hai cánh tay đồng thời chỉ về hai hướng…

Giống như đang tạo dáng chữ “đại” vậy.

Lý Nham toán mồ hôi hột: “Ngươi đây là… đây là…”

Lý Đạo Huyền cười nói: “Đừng ngẩn người ra đấy, lại đây giúp ta châm lửa, hai tay ta đều đang bận.”

Lý Nham ngơ ngác đi tới, lấy hộp quẹt ra, châm lửa vào dây dẫn lửa trên hai cánh tay của Lý Đạo Huyền.

Trong suốt quá trình, Lý Nham đều trong trạng thái ngơ ngác.

“Ầm! Ầm!”

Hai tiếng súng đại bác vang lên, trước sau nối tiếp nhau.

Hai quả đạn pháo cỡ nhỏ, đồng thời bay ra.

Tiếp theo là tiếng nổ thứ hai, Ầm! Ầm!

Mặc dù đạn pháo bắn có hơi lệch, nhưng mảnh đạn bắn ra tứ phía vẫn dễ dàng bao trùm lấy Ngưu Kim Tinh và tên giặc kia.

Trên người hai người trúng phải vô số mảnh đạn, kêu thảm thiết hai tiếng, ngã xuống, không động đậy nữa.

Lý Đạo Huyền lúc này mới thu nòng súng lại, vung vẩy hai cánh tay không có bàn tay, nói với Lý Nham: “Còn ngẩn người ra đấy làm gì? Nhanh nhặt bàn tay trên mặt đất lên, giúp ta lắp lại đi.”

Lý Nham: “Hả? À được!”

Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt hai bàn tay trên mặt đất lên.

Hai bàn tay này vẫn duy trì tư thế “các ngón tay đan vào nhau”, Lý Nham đưa tay sờ thử, mới phát hiện thứ này nhìn thì giống như da thịt người, nhưng thực chất lại là một loại chất “keo” kỳ lạ, bên trong còn có xương bằng thép, cầm trên tay, nặng trịch.

Lý Nham dè dặt hỏi: “Ngươi rốt cuộc là?”

Lý Đạo Huyền cười nói: “Như ngươi đã thấy đấy, dù sao thì ta cũng không phải người.”

Lý Nham: “Cái…”

“Đi thôi.” Lý Đạo Huyền nói: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đã sử dụng đến đại bác rồi, tiếng động truyền đến trên núi, Lý Tự Thành lập tức sẽ phái người đến xem xét.”

“Lý Tự Thành?” Lý Nham kỳ quái nói: “Ai vậy?”

“Sấm Vương đó.” Lý Đạo Huyền cười nói: “Lý Tự Thành là tên thật của hắn.”

Lý Nham giật mình: “Ngươi ngay cả tên của Sấm Vương cũng biết? Không một ai biết điều này cả.”

Lý Đạo Huyền: “Ta vừa mới nói rồi đấy, ta không phải người.”

Lý Nham: “…”

Hai người đi ra khỏi rừng trúc, đi đến con đường quan đạo dưới chân núi Bàn Long, đón xe ngựa, đi về phía thành Tế Nam.

Lý Nham biết được y là thủ lĩnh của “phản tặc hỏa súng”, trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng hai người quen biết chưa lâu, lại cảm thấy y không phải người, nên không dám hỏi nhiều.

Một đường không nói chuyện, rất nhanh, phủ thành Tế Nam đã đến.

Vừa đến cổng thành, Lý Nham đã nhìn thấy cổng thành có thêm rất nhiều quan binh, mặc giáp trụ sáng loáng, điều này khiến hắn giật mình: “Viện quân của triều đình đến rồi.”

Lý Đạo Huyền gật đầu: “Đúng vậy, Binh bộ thượng thư Tôn Truyền Đình, đến Tế Nam rồi.”

Nghe thấy ba chữ “Tôn Truyền Đình”, Lý Nham không khỏi sững người: “Là người đã giết chết vị Sấm Vương trước đó.”

Lý Đạo Huyền: “Đúng vậy!”

“Hắn đến Tế Nam rồi, chúng ta làm sao vào được?” Lý Nham nói: “Người của các ngươi, hẳn là cũng phải trốn tránh hắn thôi, nếu bị hắn phát hiện, khó tránh khỏi một trận giao tranh.”

“Yên tâm đi.” Lý Đạo Huyền cười nói: “Hắn là người của ta.”

“Cái…” Lý Nham kinh ngạc, đây chính là Binh bộ thượng thư đấy, vậy mà lại là người của phản tặc hỏa súng? Vậy thì Đại Minh triều này há chẳng phải là…

Lý Đạo Huyền mỉm cười: “Vũ lực của bên ta có thể đánh vào kinh thành bất cứ lúc nào, lật đổ Đại Minh, nhưng mà, chỉ dựa vào vũ lực để đạt được mục đích, thì có ý nghĩa gì chứ? Đánh cho nát bét cả ra, thì có lợi ích gì cho bách tính?”

Lý Nham: “…”

Lý Đạo Huyền dẫn hắn, ung dung đi thẳng vào trong doanh trại.

Lưu Mào Bào vừa nhìn đã thấy Lý Nham, mỉm cười với hắn một cái, sau đó hành lễ với Lý Đạo Huyền bên cạnh: “Thiên Tôn, ngài đã cứu hắn ra rồi ạ.”

Lý Đạo Huyền: “Tiếp theo, giao cho các ngươi đấy.”

Lưu Mào Bào: “Tuân theo pháp chỉ.”

Lý Nham nghe thấy hai chữ “pháp chỉ”, trong lòng càng thêm kinh hãi.

Lý Đạo Huyền đi đến bên cạnh một chiếc xe vận tải, ngã người lên xe, không nhúc nhích nữa.

Lý Nham nhìn mà kinh ngạc không thôi, Lưu Mào Bào đi đến trước mặt hắn, cười nói: “Lần trước gặp mặt, không ngờ huynh đài lại là quân sư Lý Nham của Sấm Vương, thật là thất kính thất kính. Thiên Tôn bận việc rồi, tiếp theo, để tại hạ dẫn huynh đài đi dạo một vòng, những gì huynh muốn biết, tại hạ đều sẽ nói cho huynh.”
Bình Luận (0)
Comment