Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1315 - Chương 1315: Ý Kiến Của Ngươi Thế Nào?

Chương 1315: Ý kiến của ngươi thế nào? Chương 1315: Ý kiến của ngươi thế nào?

Chu Đại Nha hết gọi “binh ca ca” rồi lại xưng "muội muội", trong nháy mắt đã khiến cho Thiên Hùng quân kia quên mất bản thân đang ở nơi nào. Thiên Hùng quân cười toe toét: “Cô hỏi đi.”

Chu Đại Nha: “Huynh có cảm thấy áp lực gì đối với lần tập kích này không?”

Thiên Hùng quân: “Cũng có chút, công thành, rất khó đấy! Ta chỉ cầu lúc đó đừng bị tên lạc bắn chết là tốt rồi.”

Chu Đại Nha: “Vậy vì sao huynh gia nhập Thiên Hùng quân?”

Thiên Hùng quân: “Vì có cơm ăn. Đánh giặc cho lão gia là có cơm ăn. Lão gia phát quân lương cũng nhiều nữa.”

Chu Đại Nha: “Huynh có ý kiến gì về Mãn Thanh không?”

Thiên Hùng quân: “Là địch, đánh chết con mẹ nó.”

Chu Đại Nha: “Huynh không có chút ý kiến gì về phương diện quốc thù gia hận sao?”

Thiên Hùng quân: “Lão gia bảo ai là địch thì đánh kẻ đó, quốc thù gia hận gì đó, ta không hiểu.”

Chu Đại Nha: “Cảm ơn binh ca ca.”

Lư Tượng Thăng: “...”

Chu Đại Nha lại đi tới trước mặt một Sơn Tây binh khác, mỉm cười: “Binh ca ca, ta tới phỏng vấn huynh đây.”

Tên Sơn Tây binh này khác hẳn với Thiên Hùng quân kia, vừa bị Chu Đại Nha nhìn chằm chằm liền mừng rỡ: “Ta được lên TV sao?”

Chu Đại Nha cười duyên: “Chưa chắc, khâu xử lý hậu kỳ có thể sẽ cắt bỏ đi.”

Sơn Tây binh cuống lên: “Vậy không được, đừng cắt ta, ta bảo đảm sẽ trả lời tốt.”

Chu Đại Nha dở khóc dở cười: “Huynh càng trả lời bài bản, càng có khả năng bị cắt bỏ, nhớ kỹ, nhất định phải trả lời thật lòng.”

Sơn Tây binh: “Được, thật lòng, ngươi cứ hỏi đi. Ta nhất định phải lên TV!”

Chu Đại Nha: “Lần tập kích này, huynh có áp lực gì không?”

Sơn Tây binh: “Áp lực cái rắm, thu dọn đám mọi rợ kia, lão tử ngay cả ba phần lực cũng không cần dùng tới.”

Chu Đại Nha: “Vì sao huynh lại tòng quân?”

Sơn Tây binh cười toe toét: “Bảo vệ đất nước, trách nhiệm của mỗi người, ta không đi đánh giặc thì ai đi? Chúng ta đều không đi đánh giặc, ai bảo vệ bách tính?”

Lư Tượng Thăng nghe đến đây, không khỏi “ừ” một tiếng, tên binh sĩ này, giác ngộ còn cao hơn cả Thiên Hùng quân của mình, nói đúng hơn là Thiên Hùng quân hoàn toàn bị so sánh thành cặn bã.

Chu Đại Nha: “Huynh có ý kiến gì về Mãn Thanh không?”

Sơn Tây binh: “Bọn dã nhân hung tàn, cần được giáo hóa văn minh.”

Lư Tượng Thăng lại lần nữa “ừ” một tiếng, lời nói của tên binh sĩ này, không giống trình độ người không biết chữ.

Cuối cùng Chu Đại Nha hỏi: “Huynh có ý kiến gì về phương diện quốc thù gia hận này không?”

Sơn Tây binh cười toe toét: “Nói đến quốc thù với Mãn Thanh thì cũng không đến mức đó, bọn chúng bất quá chỉ là một đám phần tử nổi loạn của các dân tộc thiểu số lớn lên ở vùng Liêu Đông của Đại Minh triều chúng ta mà thôi. Nâng lên thành quốc thù là quá coi trọng bọn chúng rồi, ta thấy, đối với đám dân tộc thiểu số tạo phản này, đánh bại chúng, thu phục chúng là xong chuyện, giống như đám dân tộc thiểu số ở Vân Nam, Quý Châu vậy, bọn chúng cũng tạo phản, cũng gây chuyện, cuối cùng chẳng phải đều bị thu phục hay sao, cũng đều là một phần của Đại Minh ta thôi.”

“Thế nhưng, đám cường đạo Tây Dương kia thì khác.” Sơn Tây binh cười toe toét: “Tuy bây giờ đám cường đạo Tây Dương kia còn chưa mạnh, nhưng bọn chúng mới là dị quốc chân chính, đó mới là quốc thù. Đối với bọn chúng nhất định phải hung hăng, đánh cho ra trò, ra sức mà đánh, hơn nữa đánh xong cũng không thể có suy nghĩ ngây thơ kiểu ‘trở thành người một nhà’, nhất định phải đánh bọn chúng lâu dài, đánh bọn chúng một lần cho sướng, đánh mãi đánh mãi không biết chán.”

Chu Đại Nha: “Ồ, những lời này, huynh học được từ đâu vậy?”

Sơn Tây binh cười toe toét: “‘Huyết Chiến vịnh Liêu La.”

Nghe đến đây, Lư Tượng Thăng cảm thấy cả người có chút không ổn. Trong quân Sơn Tây, một tên đại đầu binh bình thường vậy mà có thể nói ra được những lời như vậy? Nếu ta không phải tận mắt nhìn thấy hắn chỉ là một tạp binh, vừa rồi còn đang hành quân, nhất định sẽ cho rằng hắn là một tên tú tài mặc quân phục giả trang thành đại đầu binh.

Cái nhìn nhận này, ngay cả một số quan viên trên triều đình cũng chưa chắc đã có được.

Lư Tượng Thăng nhìn Sơn Tây binh, rơi vào trầm tư.

Đúng lúc này, đội quân phía trước đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của thám báo: “Sắp tới Cẩm Châu thành rồi, trạm gác địch đã phát hiện ra chúng ta!”

Tiếp đó là tiếng của Tào Văn Chiếu vang lên: “Từ giờ phút này trở đi, chuyển sang trạng thái sẵn sàng giao chiến bất cứ lúc nào... Còn mười dặm nữa là tới thành Cẩm Châu, tất cả tăng tốc độ, tăng tốc, tăng tốc.”

Mệnh lệnh vừa ra, biên quân Cố Nguyên, thiết kỵ Quan Ninh, Sơn Tây quân, đồng thời bắt đầu tăng tốc hành quân.

Thiên Hùng quân và Bì Đảo quân phía sau giật nảy mình: “Đã đi ba mươi dặm rồi, các ngươi vậy mà còn có thể tăng tốc? Nói cách khác, vừa rồi vẫn còn giữ sức để hành quân sao? Trời đất ơi!”

Lư Tượng Thăng cũng giật mình, đám người này vừa rồi vậy mà vẫn còn thong dong tự tại?

Chỉ thấy vị trí của mãnh tướng Tào Biến Giao, đã từ giữa đội ngũ, biến thành đi đầu đội ngũ, tên này vốn nổi tiếng xông pha trận mạc, dù sao việc chỉ huy đều do thúc thúc hắn là Tào Văn Chiếu phụ trách. Hắn là chất nhi, không cần quản chỉ huy, chỉ cần phụ trách xông lên là được rồi, cho nên mỗi lần hắn đều muốn cướp công lao.

Mà hắn vừa đứng ở đầu đội ngũ, liền biểu thị ý tứ muốn đánh trận bất cứ lúc nào rồi.

Phía trước xa xa, có một cột khói bốc lên…

Xem ra trạm gác của thành Cẩm Châu đã phát hiện ra đại quân và đốt khói báo động.

Những thám mã đi đầu nhất đã không ngăn cản được vọng gác báo động.

Nói chung, ở nơi như thế này, phải nên đóng quân.

Đóng quân cách thành trì địch mười dặm, là khoảng cách mà quân đội thời kì Minh triều tương đối hay dùng, đương nhiên cũng có lúc gần đến năm dặm, nhưng như vậy không quá an toàn, dễ bị địch tập kích.

Nhưng đội ngũ của thôn Cao Gia không định dừng lại ở chỗ này.

Nếu đóng quân ở chỗ này cả một đêm, Tổ Đại Thọ sẽ có đủ thời gian tổ chức phòng ngự, thậm chí là cầu viện Mãn Thanh.

Tào Biến Giao nhất mã đương tiên tiếp tục tiến về phía trước.

Lư Tượng Thăng phát hiện, Chu Đại Nha vừa rồi còn đang nhàn nhã chạy đi phỏng vấn khắp nơi, giờ phút này cũng trở nên nghiêm túc, không còn làm mấy chuyện phỏng vấn linh tinh nữa, nàng chỉ im lặng giơ một cái máy móc kỳ quái, nhắm vào đội ngũ đang hành quân, quét tới quét lui…

Cả đội ngũ vừa đi vừa ăn.

Có người mở hộp thịt hộp ra, có người thò tay vào ngực, móc ra một miếng sô cô la nhỏ, hoặc là kẹo, ném vào trong miệng, bổ sung nhiệt lượng.

Còn có người đang đưa những thứ đồ ăn kỳ quái này cho Thiên Hùng quân.

Rất nhanh, đại quân đã đi qua trạm gác đang bốc khói, chỉ thấy binh lính trong trạm gác đã rút lui, trống không, nhưng cột khói trên đài đốt lửa vẫn đang cần cù làm việc, cũng không có ai đi quản nó nữa.

Trên mặt đất phía trước không xa có một thi thể, hẳn là binh lính trong trạm gác lúc rút lui, bị thám báo mà Tào Văn Chiếu phái đi giết chết.

Tiếp tục tiến về phía trước!

Chẳng bao lâu sau, trên mặt đất lại xuất hiện một thi thể thám mã, đi thêm một đoạn, lại thêm một…

Cuộc đụng độ nhỏ mà các thám báo phát động đã cực kỳ thảm liệt.

Nén vòng trinh sát của đối phương, mở rộng vòng trinh sát của bản thân.

Lại qua một lúc lâu, phía trước rốt cuộc cũng xuất hiện thành Cẩm Châu!

Thành Cẩm Châu dễ thủ khó công, ngay cả Mãn Thanh cũng không dám tuỳ tiện san bằng. Chỉ có thể mặc mặc cho Tổ Đại Thọ, kẻ ngả theo chiều gió, rung rinh ở trong thành Cẩm Châu…
Bình Luận (0)
Comment