Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1316 - Chương 1316: Đây Không Phải Là Tránh Né Khẩn Cấp

Chương 1316: Đây không phải là tránh né khẩn cấp Chương 1316: Đây không phải là tránh né khẩn cấp

Rõ ràng thành Cẩm Châu đã nhận được tin tức thông qua khói báo động, nhưng khi bọn họ nhận được tin tức, đại quân của thôn Cao Gia chỉ còn cách bọn họ mười dặm, bởi vậy, thời gian chuẩn bị cũng không tính là rất sung túc.

Lư Tượng Thăng vừa nhìn đã thấy trên đầu thành Cẩm Châu vô cùng hỗn loạn, quân Cẩm Châu dưới trướng Tổ Đại Thọ đang luống cuống tay chân bố trí. Binh lính vừa chạy vừa mặc y giáp, có kẻ rõ ràng là bị đánh thức từ trong giấc mộng, trần truồng chạy như bay trên tường thành.

Cửa thành đang được đóng khẩn cấp, bàn kéo quay ken két, hai cánh cửa gỗ dày nặng, trước mặt Lư Tượng Thăng chậm rãi khép lại, phát ra tiếng vang thật lớn “ầm”.

Tiếp theo có rất nhiều dân phu tràn lên phía sau cửa thành, chất những hòn đá đã chuẩn bị từ trước lên trước cửa thành, lấp kín cửa động.

Cầu treo bắc trên hào thành, cũng đồng thời chậm rãi được kéo lên.

Trên tường thành xuất hiện một viên đại tướng, hắn có một khuôn mặt chữ điền đoan chính, chính là Tổ Đại Thọ.

Hắn vừa lộ diện, Sơn Tây binh và thiết kỵ Quan Ninh, gần như đồng thời nhìn về phía Trần thiên hộ, nhìn Trần thiên hộ một cái, lại nhìn Tổ Đại Thọ trên tường thành một cái, lại quay đầu nhìn Trần thiên hộ một cái…

Nhìn trái, nhìn phải!

Nhìn vài lần, binh sĩ đồng thời ồ lên: “Không thể nào! Tên trong thành kia chắc chắn là Tổ Đại Thọ giả, mặt chữ điền của hắn ta nhìn giống người tốt. Bên chúng ta này mới là Tổ Đại Thọ thật, chỉ cần nhìn mặt là biết.”

Trần Thiên hộ: “Ta đ*! Đám hỗn đản các ngươi.”

Binh sĩ hướng về phía Cẩm Châu thành gầm lên: “Binh lính trong thành, Tổ Đại Thọ của các ngươi là giả, Tổ Đại Thọ thật ở chỗ bọn ta, các ngươi nhận nhầm chủ tử rồi.”

Mọi người: “...”

Tổ Đại Thọ trên tường thành nổi giận, còn tưởng rằng bên ngoài đang giở trò quỷ quái gì, vội vàng sai mấy trăm tên lính mắng chửi sau lưng, đồng thanh hướng ra ngoài thành hô to: “Người tới là người phương nào? Vì sao công kích Cẩm Châu ta? Nói mấy lời khó hiểu gì vậy!”

Người của thôn Cao Gia cũng không đáp lời, lập tức bắt đầu bày binh bố trận.

Đại quân vừa mới chạy gấp bốn mươi dặm, lại không nhìn ra chút mệt mỏi nào, Quan Ninh thiết kỵ phía trước nhất trong nháy mắt đã dàn thành trận hình công thành, binh sĩ khiên thuẫn xếp thành một hàng phía trước. Khiên thuẫn làm bằng hợp kim nhôm, sáng loáng.

Tiếp theo là biên quân Cố Nguyên và Bì Đảo quân, Thiên Hùng quân của Lư Tượng Thăng.

Quân Sơn Tây vẫn luôn biểu hiện xuất sắc, lúc này lại lui về phía sau cùng, tản ra tại chỗ, binh sĩ lấy ra từng ống pháo nhỏ một, đặt trên mặt đất một cái giá nhỏ kỳ quái, đặt ống pháo xiên lên trên giá…

Đúng lúc đại quân thôn Cao Gia im lặng dàn trận, Tào Văn Chiếu lấy ra một cái loa bằng sắt tây, nhét vào trong tay Lư Tượng Thăng: “Lư đại nhân, pháo binh của chúng ta đang chuẩn bị, ngài thừa dịp lúc này, nói đại khái hai câu đi.”

“Ồ? Bản quan thật sự có mấy câu muốn nói.”

Lư Tượng Thăng nhận lấy loa, nhắm về phía Cẩm Châu thành: “Tổ Đại Thọ! Bản quan là Binh bộ thượng thư Lư Tượng Thăng.”

Tổ Đại Thọ: “Hoá ra là người của Đại Minh! Vì sao Đại Minh lại công kích Cẩm Châu ta? Bản tướng là võ tướng của Đại Minh, thành Cẩm Châu này cũng là thành trì của Đại Minh. Ngươi vô duyên vô cớ chạy đến đánh ta, thật là vô lý.”

Lư Tượng Thăng tức giận: “Ngươi cũng biết ngươi là võ tướng của Đại Minh sao? Bản quan hỏi ngươi, kỵ binh của Đa Nhĩ Cổn, là chui vào Bắc Trực Lệ thế nào? Chẳng lẽ là đi qua Cẩm Châu? Vì sao ngươi không ngăn cản?”

Tổ Đại Thọ: “...”

Lời này hắn thật sự không tiếp được, bởi vì, chính là hắn thả cho bọn họ đi qua.

Lư Tượng Thăng: “Bao năm nay, ngươi cát cứ Cẩm Châu, không tuân theo mệnh lệnh triều đình, cấu kết với Mãn Thanh, ăn ở hai lòng, ngươi hẳn là biết, làm như vậy là sẽ gặp báo ứng! Bây giờ, bản quan cho ngươi một cơ hội, lập tức mở cửa thành đầu hàng, trở về Đại Minh. Những chuyện sai lầm ngươi làm trước kia, có thể sẽ được khoan dung. Nếu không, bản quan sẽ coi ngươi là kẻ đã hoàn toàn phản bội Đại Minh, tuyệt không tha.”

Tổ Đại Thọ im lặng vài giây, thở dài: “Vì sao ta không tuân theo mệnh lệnh triều đình, chẳng lẽ triều đình không biết sao?”

Lư Tượng Thăng khẽ giật mình…

Được rồi!

Chuyện này, kỳ thật cả triều văn võ ai mà không biết chứ?

Năm đó Tổ Đại Thọ phạm sai lầm, Tôn Thừa Tông muốn giết hắn, là Viên Sùng Hoán đã nói giúp hắn, giữ lại tính mạng cho hắn, cho nên Tổ Đại Thọ cảm ân, vẫn luôn rất nghe lời Viên Sùng Hoán.

Sau đó…

Bởi vì một số nguyên nhân mà ai cũng biết, Viên Sùng Hoán bị bắt vào ngục!

Lúc ấy Tổ Đại Thọ cũng có mặt, vừa kinh vừa sợ lại vừa giận, biểu hiện ra cảm xúc khác thường rõ ràng.

Sau khi phụ thần Thành Cơ Mệnh nhìn thấy, khuyên Sùng Trinh đế thu hồi mệnh lệnh, Sùng Trinh đế không nghe, vẫn ném Viên Sùng Hoán vào thiên lao.

Tổ Đại Thọ trở về doanh ba ngày, liền dẫn theo một vạn năm ngàn Quan Ninh quân chạy về phía đông, tuyên bố là xuất quan đánh “Tô Bố Địa”, trên thực tế là chạy về phía đại doanh quan ngoại.

Tổng binh Mã Thế Long mang theo thánh chỉ và thượng phương bảo kiếm khuyên hắn quay về, Tổ Đại Thọ nói: “Gian thần lộng quyền, hãm hại trung lương, ta liều chết chiến đấu giết giặc, công lao lại thuộc về Mãn Quế, hơn nữa không cấp quân lương, cho nên quân tâm oán hận, bất đắc dĩ mới trở về. Nay nếu tha cho Viên gia (Viên Trùng Hoán), trảm gian thần để an ủi quân tâm, hơn nữa cho mỗi người năm lượng bạc, thì ta sẽ trở về kinh sư thảo phạt giặc.”

Chuyện sau đó, mọi người đều biết, Viên Sùng Hoán chung quy vẫn bị xử trảm.

Từ đó về sau Tổ Đại Thọ không tuân theo mệnh lệnh triều đình, cự tuyệt trở về kinh, biến thành một thế lực cát cứ Liêu Đông, kẻ ngả theo chiều gió.

Lư Tượng Thăng nhất thời không biết nói gì cho phải.

Đúng lúc này, Lý Đạo Huyền vẫn luôn “ngủ” trên xe gỗ, bất chợt đứng lên: “Ngươi có nỗi khổ tâm của ngươi, không tiếp nhận mệnh lệnh triều đình ta có thể tiếp nhận. Thậm chí ngươi vì bảo mệnh, tạm thời đầu hàng Kiến Nô, ta cũng có thể lý giải là tránh né khẩn cấp. Nhưng ngươi vì bảo mệnh của mình mà giết chết Hà Khả Cương, vậy ta không thể nào tiếp nhận.”

Giá trị quan của Lý Đạo Huyền thuộc về giá trị quan thời hiện đại, binh lính trong lúc hết đạn hết lương thực thật sự không thể đánh nữa, đầu hàng địch nhân, trong giá trị quan thời hiện đại là được cho phép.

Thế nhưng…

Lúc tránh né khẩn cấp chỉ có thể không cứu người khác, mà không thể giết chết người khác.

Ví dụ như, lũ lụt ập đến, ngươi ở trên một chiếc thuyền nhỏ, vì tự bảo vệ mình, có thể không cứu người khác lên thuyền. Nhưng ngươi không thể vì tự bảo vệ mình, mà đá những người khác vốn đã ở trên thuyền xuống nước.

Ngươi đầu hàng kẻ địch để bảo toàn tính mạng là không có vấn đề gì, nhưng ngươi không thể giết chết chiến hữu của mình sau đó mới đầu hàng.

“Đã làm ra loại chuyện như vậy, thì đừng mơ tưởng tự cho mình là chính nghĩa.” Lý Đạo Huyền lớn tiếng nói: “Lão tử Thục Đạo Sơn đây, ngươi mở cửa thành đầu hàng là có thể giảm hình phạt, không đầu hàng chính là bị bắn chết tại chỗ, không có lời vô nghĩa gì để nói với ngươi.”

Lư Tượng Thăng: “...”

Vị viên ngoại này thật hung dữ! Còn hung dữ hơn cả ta.

Lý Đạo Huyền: “Một!”

Trừ Thiên Hùng quân, tất cả binh sĩ đều đồng thanh hô theo: “Một!”

Tổ Đại Thọ sắc mặt âm trầm, không hề bị lay động.

Binh sĩ: “Hai!”

Tổ Đại Thọ gầm lên: “Bớt ở đó mà uy hiếp lão tử.”

Binh sĩ: “Ba!”

Lý Đạo Huyền nằm vật xuống xe gỗ, không nói nữa.

Tiếp theo, Tào Văn Chiếu vung thanh kiếm chỉ huy trong tay về phía trước, hô to: “Bắt đầu công thành.”
Bình Luận (0)
Comment