Sáng sớm, thôn Cao gia, Giếng Học.
Tết âm lịch sắp tới, chương trình học hôm nay của Giếng Học cũng thay đổi, Vương tiên sinh không giảng [Tam Tự Kinh] và [Bách gia tính] nữa, mà đang đứng trước mặt toàn bộ học sinh, hoa chân múa tay kể chuyện xưa [Niên Thú].
Bọn trẻ phần lớn đã nghe qua từ chỗ cha mẹ, nhưng phiên bản nghe trước kia, cũng không tường tận và sống động như của Vương tiên sinh kể, nên chúng nghe rất say sưa.
Nhưng Bạch công tử lại không nghe chuyện xưa với bọn trẻ khác.
Đối với người từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục tốt đẹp như Bạch công tử, phần lớn chương trình học mà Vương tiên sinh giảng hắn đều học qua từ rất nhỏ, căn bản không thể cùng nghe giảng bài với bọn trẻ này được, hắn ngồi ở cửa Giếng Học, trong tay lật xem [ Bính âm Hán ngữ].
Bản thiên thư này hắn cũng đã học xong.
Nhất thời không biết nên làm gì.
Đúng lúc này, Cao Nhất Diệp đi tới, tay đưa ra một quyển sách, [Số Học Tiểu Học lớp 1 quyển thượng]: "Này, cầm lấy, quyển thiên thư thứ hai Thiên Tôn ban thưởng."
Bạch công tử vui mừng, vội vàng đưa hai tay nhận lấy: "Chỉ ta có sao?"
Cao Nhất Diệp gật đầu.
Bạch công tử liếc nhìn Vương tiên sinh, hạ giọng nói: "Vương tiên sinh thì sao?"
Cao Nhất Diệp lắc đầu: "Có lẽ Vương tiên sinh không thích hợp với cái này."
Bạch công tử khá tò mò, vì sao Vương tiên sinh lại không thích hợp, trước tiên hắn mở ra nhìn xem.
Không lật còn đỡ, vừa lật liền ngẩn cả người.
Chữ số Arab bên trong nháy mắt làm Bạch công tử choáng váng cả đầu.
Cái này nếu không phải là "thiên thư", Bạch công tử sẽ không muốn xem tiếp nữa, nhưng nghĩ đến vật này là "thần vật trên trời", phàm nhân không hiểu cũng là bình thường, nếu như mình vừa nhìn là biết, đó mới là chuyện lạ đúng không?
Bạch công tử mừng rỡ, liều mạng mà xem.
Cao Nhất Diệp vừa nghiêng tai nghe Thiên Tôn kiên nhẫn chỉ điểm, vừa thuật lại cho Bạch công tử, kết quả nàng cứ chuyển như vậy, thế mà cũng tương đương với mình học theo.
Chẳng mấy chốc, hai người đã học xong ký hiệu số học cơ bản và chữ số Arab cơ bản nhất.
Bạch công tử đúng là gia học uyên bác, một khi đã biết chữ số và ký hiệu Ả Rập rồi, tiến độ trong nháy mắt tăng vọt, cuốn sách số học tiểu học được hắn lật rất nhanh, phép cộng phép trừ chỉ đảo mắt đã không thấy nữa.
Cao Nhất Diệp đã không theo kịp tiến độ của Bạch công tử, lại đưa cho hắn một quyển [Số Học Tiểu Học lớp 1 quyển hạ].
Quyển sách này cũng không khó, vẫn là phép cộng và trừ trong phạm vi 100.
Bạch công tử hiểu ngay, soạt soạt đã lật xong.
Đến [Số Học Tiểu Học lớp 2 quyển thượng], bắt đầu xuất hiện phép nhân.
Nếu là công tử gia bình thường khác, đến phép nhân chia nhất định sẽ chậm lại, nhưng Bạch công tử không giống với công tử bình thường.
Hắn là con trai của Bạch Diên, môn "Số" trong quân tử lục nghệ, Bạch Diên là rất chú ý.
Từ nhỏ Bạch công tử đã chịu ảnh hưởng của phụ thân, môn "Số" trong quân tử lục nghệ cũng học được tàm tạm, phép nhân chia của lớp 2 không tốn thời gian bao lâu đã bị hắn lật qua.
Nhưng khi đến [Lớp 3 quyển thượng], đại sát khí rốt cuộc tới rồi.
Phân số!
Khi Bạch công tử nhìn thấy loại chữ số thập phân 1 phần 3 và 1 phần 4 thì mạch suy nghĩ như bị tắc, tiến độ chậm lại...
Có bóng người nhoáng lên tại cửa Giếng Học, Bạch phu nhân mỉm cười đi đến: "Con trai của ta, hôm nay có cố gắng đọc sách không?"
Bạch công tử đang cầm bút, đang đau đầu vì đề bài "1 phần 3 và 1 phần 4 số nào lớn hơn", nghe vậy ngơ ngác đáp lại một câu: "Thiên thư Thiên Tôn ban thưởng thật là quá khó, hài nhi bị vướng cái đề này, thật sự không nghĩ ra được."
Bạch phu nhân liền vả "bốp" cho một cái: "Thiên Tôn ban cho con thiên thư, phúc duyên cỡ nào, ngươi lại không hiểu sao? Liều mạng cũng phải nghĩ ra cho vi nương."
Mặt Bạch công tử nóng rát, không biết vì sao, thúc giục của mẫu thân lại chuyển thành linh cảm,"Ha ha ha ha, con hiểu rồi."
Hắn cầm lấy bút, trả lời: 1 phần 3 lớn hơn 1 phần 4.
Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn nói, ngươi tính đúng rồi! Hắn khen ngươi có thiên phú toán học, tương lai sẽ có được thành tựu."
Bạch phu nhân vui mừng, sau này nàng ta gặp người liền nói: "Thiên Tôn khen con ta rất có thiên phú toán học." Một câu này đủ lải nhải cả đời.
Cao Nhất Diệp nghiêng tai nghe âm thanh trên trời: "Bạch công tử, Thiên Tôn muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ."
Bạch công tử vội vàng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay buông xuống hai bên, một bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Cao Nhất Diệp: "Thiên Tôn muốn ngươi làm đại biểu của môn số học, sau này do ngươi "thay trời truyền nghệ", dạy đứa trẻ khác số học, ngươi không chỉ phải cố gắng học tập học tập, còn cần vừa học vừa đem những thứ đã học trước đó dạy cho những đứa trẻ khác. Nhiệm vụ này rất nặng, ngươi có dám làm không?"
"Thay trời truyền nghệ!"
Bốn chữ này khiến người khác nghe được mừng như điên.
Bạch công tử vui mừng quá đỗi: "Tại hạ còn chưa trưởng thành, được Thiên Tôn coi trọng như vậy, đó là chuyện may mắn suốt đời, tất sẽ tận tâm tận sức, làm tốt nhiệm vụ 'Đại biểu môn số học."
Bạch Phu Nhân cũng vui mừng: Con ta trở thành đại biểu môn số học, tuy không biết đây rốt cuộc là chức vị gì, nhưng rõ ràng chỉ chức vị ở trên trời mới có a.
A! Thành tựu tương lai của con ta là không thể hạn lượng!
Cảm giác hạnh phúc mãnh liệt kéo tới, Bạch phu nhân lại vả "bốp" cho mình một cái, đau quá, đang tỉnh, cũng không phải là nằm mơ.
Bạch công tử: "Mẫu thân làm sao thế? Tại sao phải tự đánh mình? Nếu có cái gì không thoải mái, cứ đánh hài nhi là được."
Bạch phu nhân vả "bốp" cho Bạch công tử một cái: "Đau không?"
Bạch công tử ôm khuôn mặt đỏ bừng: "Đau quá!"
Bạch phu nhân cười to: "Vậy thì tốt quá, chúng ta đều không có nằm mơ."
Lý Đạo Huyền nhìn Bạch công tử phân phát [Số Học Tiểu Học Lớp 1 quyển thượng] cho các đứa trẻ khác, mỗi người một quyển, sau đó chờ "tiết Ngữ Văn" của Vương tiên sinh giảng xong, hắn mới đi lên phía trước nhất, rất dõng dạc nói với đứa trẻ khác: "Tại hạ phụng mệnh của Thiên Tôn, trở thành đại diện môn số học, sau này tiết số học của mọi người, sẽ do tại hạ 'thay trời truyền nghệ'. Tất cả mọi người nghe đây, ký hiệu này là 1, cũng chính là nhất trong chữ số, nhớ kỹ chưa?"
Bọn trẻ lớn tiếng đáp: "Nhớ rồi."
"Ký hiệu này là 2, cũng chính là nhị..."
Lý Đạo Huyền yên lặng nhìn hình ảnh bọn trẻ học tập trong chốc lát, rất tốt, lần này rốt cuộc đưa số học vào rồi, tiếp theo chắc là vật lý và hoá học rồi nhỉ? Nhưng hai môn này quá sâu, trong thời gian ngắn chỉ sợ khó có thể cho bọn trẻ học được, cho dù là ở xã hội hiện đại, hai môn này cũng là học sinh trung học mới bắt đầu học tập.
Mà thôi, không nhìn ở đây nữa, tuần tra một vòng phạm vi tầm nhìn của mình đi.
Hiện tại tầm nhìn của y hơi rộng, sẽ không giờ giấc gì cả ấn vào "Đông Nam Tây Bắc", nhìn xem hoàn cảnh xung quanh có phát sinh biến hóa gì hay không, có một lần khi chuyển đổi tầm nhìn, còn phát hiện trên sườn núi phía bắc có một tảng đá lớn sắp trượt xuống, y vội vàng cầm tảng đá ném sang một bên, coi như là bảo vệ bọn phạm nhân đang làm việc trên sườn núi.
Khi tâm huyết dâng trào dò xét một vòng, kiểu gì cũng sẽ có phát hiện thú vị.
Quả nhiên, y ấn đến phần cuối cùng của hướng tây nam, trong sơn cốc cách thôn Cao gia khoảng mười dặm đã nhìn thấy chuyện vui.
Tuần kiểm Trình Húc tóc tai bù xù, đang chạy trốn chật vật không chịu nổi, phía sau có một đám người cầm theo đao kiếm đang đuổi theo gã.