Lý Đạo Huyền "Ồ" một tiếng, có chút tò mò.
Trình Húc là người của quan phủ a, là tuần kiểm cửu phẩm của triều đình, là một võ quan có biên chế chính thức, ai dám đuổi theo chém hắn? Tặc quân sao? Nhưng cảm giác những người đuổi theo phía sau, hình như ăn mặc không tệ, không giống tặc quân.
Y vội vàng cầm kính lúp tới, phóng đại lên để xem.
Dùng tới kính lúp là có thể thấy rõ hoa văn trên y phục, phi ngư phục.
Cẩm Y Vệ!
Chậc chậc, chuyện lần này thú vị rồi.
Không cần dùng đầu cũng biết, vở kịch đã mở màn, vội vàng cầm đồ ăn vặt tới, camera đa góc độ hình ảnh mở ra toàn bộ, mở ra hình thức quay cận cảnh, tự động truy tung, dùng máy chiếu đưa hình ảnh lên vách tường.
Lần này, hiệu quả của Quan Ảnh trong nháy mắt được phóng to.
- Giải thích, Quan Ảnh là một app xem video. Hết giải thích.
Một tên Cẩm Y Vệ chạy nhanh nhất đã đuổi tới phía sau Trình Húc, ánh đao lóe lên, Tú Xuân đao bổ tới lưng Trình Húc.
Rõ ràng Trình Húc đang chạy về phía trước, nhưng hai mắt như mọc ở sau lưng, gã nghiêng người né tránh một đao này, đồng thời trở tay một đao từ dưới chém lên, đâm phập vào bụng tên Cẩm Y Vệ kia.
Tên Cẩm Y Vệ kia kêu thảm một tiếng, lăn lộn trên mặt đất.
Hai tên Cẩm Y Vệ phía sau đồng thời rống giận: "Đáng chết!"
Hai bóng người đồng thời xông tới trước, hai thanh Tú Xuân đao cùng bổ tới.
Trình Húc lướt qua trái né tránh một đao, đao bên phải lại không né, keng một tiếng, dùng áo giáp trên người đỡ lấy một đao này. Đồng thời vung phác đao trong tay lên, chém mạnh về phía hai tên Cẩm Y Vệ.
Hai tên Cẩm Y Vệ đồng thời nhảy lùi lại, lớn tiếng nói: "Rất khó giải quyết, võ nghệ của kẻ này khá lợi hại."
Trình Húc cũng đã chạy mệt, tạm dừng nghỉ ngơi. Gã thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi quát: "Con mẹ nó, võ nghệ của lão tử là trên chiến trường một đao một thương đánh ra, những kẻ chui xó lỗ ở kinh thành xem kịch như các ngươi có thể sánh bằng sao."
"Hừ!" Một nam tử mặt trắng không râu đi ra giữa đám Cẩm Y Vệ, giọng âm nhu nói: "Ngươi đánh giỏi thì sao? Chỉ bằng ngươi một người một đao, còn muốn chống lại tất cả Cẩm Y Vệ hay sao? Khuyên ngươi buông vũ khí, ngoan ngoãn vào kinh với ta, giải thích việc ngươi nói dối quân tình với hoàng thượng, nói không chừng còn có một đường sinh cơ."
Trình Húc nói: "Coi Trình Húc ta là đứa trẻ ba tuổi? Vào kinh với các ngươi, lão tử nhất định phải chết, cho dù không có tội cũng bị đánh cho nhận tội."
Nam tử mặt trắng không râu hừ lạnh: "Ngươi còn mặt mũi nói vô tội? Ngươi nói cho ta, vài ngày trước, cái đầu ngươi treo trên cửa huyện thành Trừng Thành rốt cuộc là ai?"
Trình Húc: "Bạch Thủy Vương Nhị!"
"Nói láo!" Nam tử mặt trắng không râu cả giận nói: "Tự ngươi xem quân tình cấp báo này đi."
Hắn ném một quyển quân tình cấp báo tới trước mặt Trình Húc.
Trình Húc nhặt lên xem liền sắc mặt đại biến. Cấp báo đó nói là: Bạch Thủy Vương Nhị suất lĩnh ba ngàn tặc quân công phá huyện thành Nghi Quân, thả ra tù nhân khỏi ngục, sau đó tiếp tục bắc thượng, đã tiến vào huyện Lạc Xuyên."
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể."
Trình Húc la to: "Lúc Vương Nhị bị lão tử đuổi ra khỏi huyện Trừng Thành, bản thân đã bị trọng thương, bên người chỉ có khoảng một trăm người, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy lại tụ tập được ba ngàn đại quân mà công phá huyện thành Nghi Quân? Điều này không có khả năng!"
Nam tử mặt trắng không râu nói: "Lần này chính miệng thừa nhận rồi chứ, ngươi căn bản không có giết chết Vương Nhị."
Trình Húc mặt vàng như đất: "Ngươi ngụy tạo quân tình để lừa gạt ta! Lúc ấy ta báo sai Vương Nhị chết, cũng là vì muốn kinh sợ cường đạo khác mà thôi. Trên thực tế ta cũng đã thành công, ta đã dẹp yên tất cả dư khấu tại Trừng Thành, đã lập công lớn, đây chính là kế hoạch tạm thời."
Nam tử mặt trắng không râu âm trầm nói: "Không, quân tình này là thật, ta còn chưa bỉ ổi đến mức dùng thủ đoạn như vậy lừa người, Vương Nhị thật sự đã công phá huyện thành Nghi Quân. Người này tại lục lâm thanh uy rất lớn, vung cánh hô một tiếng, kẻ theo hắn như mây, ngươi để hắn chạy thoát, còn giả tạo đầu hắn, khiến triều đình cho rằng hắn đã chết, đã buông lỏng việc đuổi bắt hắn, cho hắn cơ hội Đông Sơn tái khởi, ngươi còn dám nói mình vô tội?"
Trình Húc: "!!"
Được rồi, lần này gã đã hiểu, bản thân thật sự chỉ còn đường chết.
Trình Húc đảo mắt nhìn xung quanh, từ phía sau thân cây ven đường thái nãi nãi thò ra nửa khuôn mặt, đang vẫy tay với gã. Trên vách sơn cốc, phía sau tảng đá, trên gò đất... Khắp nơi đều là thái nãi nãi, thái nãi nãi phô thiên cái địa đang vẫy tay với gã.
Đường sống đã tuyệt!
Không có cửa chạy trốn!
Mặc kệ! liều mạng đi!
Dù sao chết như thế nào cũng được, nhưng không thể đưa đầu tới dưới đao người khác.
"Tất cả mọi người đều cho rằng ta là quả hồng mềm, hắc, quả hồng mềm."
Trình Húc giơ đao lên: "Đến đây đi, để ta xem, những tên công tử ca các ngươi quen được nuông chiều trong kinh thành, có bao nhiêu bản lĩnh để lấy được đầu của quả hồng mềm."
Ba tên Cẩm Y Vệ đồng thời xông lên, ba thanh Tú Xuân đao sáng choang.
Trình Húc trái một đao, phải một đao, toàn thân một đao, keng keng keng liên tục đẩy lui ba người, còn chém bị thương một người trong đó.
Nam nhân mặt trắng không râu kia cũng không khỏi giật mình, nghĩ thầm: "Thường nghe nói Trình Húc là một kẻ nhát gan, lại không nghĩ tới võ nghệ của tên này lại cao như thế. Có lầm hay không? Nếu võ nghệ mạnh như vậy, ngươi còn làm bộ dạng sợ hãi đó là có ý gì?
"Lên!"
Lại vài tên Cẩm Y Vệ xông lên, cả đám vây quanh Trình Húc, bên trái tiến công, bên phải lui lại, trước sau giáp công.
Nhưng Trình Húc thật đúng là có chút bản lĩnh, một thanh phác đao vung lên, trái ngăn phải đỡ, công thủ vững chắc. Tên này tự nghĩ hẳn phải chết, đã không còn vẻ nhút nhát trước đây, đánh cực kỳ liều mạng, mắt đỏ lòm xông tới, cả đám Cẩm Y Vệ bị mất khí thế, không ngờ đánh không lại.
Lý Đạo Huyền mừng thầm: Vui thật! Bạch Diên và Tam Thập Nhị đều nói qua, Trình Húc là tên nhát gan, vừa đánh trận đã nghĩ chạy, không nắm chắc tất thắng sẽ không dám xông lên, ta còn tưởng hắn là phế vật, không nghĩ tới võ nghệ rất tốt.
Nghĩ tới đây, Lý Đạo Huyền lại có chút động tâm.
Mặc dù Bạch Diên cũng có thể giúp các thôn dân Cao gia chỉ huy một vài chiến thuật, nhưng hắn lại ở nơi quá xa xôi, hơn nữa cũng không dạy được thôn dân võ nghệ. Bạch Diên còn có gia nghiệp của mình, thôn Cao gia không thể cứ xảy ra bất cứ chuyện gì đều gọi Bạch Diên tới được?
Nhưng Trình Húc này không chỉ biết võ nghệ, còn có thể dạy chiến thuật, lại còn có kinh nghiệm dẫn quân chính quy, những thứ này hiện tại thôn Cao gia đang thiếu.
Người này, nói không chừng có thể dùng được.
Hiện tại gã bị Cẩm Y Vệ truy sát, đã cùng đường, lúc này chính là một cơ hội tốt để gạt gã vào thôn Cao gia, về sau để hắn cùng với Tam Thập Nhị, một văn một võ, mỗi người một nhiệm vụ, nói không chừng sẽ có tác dụng.
Nghĩ tới đây, Lý Đạo Huyền quyết định ra tay.
Y nhìn thoáng qua địa phương Trình Húc giao chiến với các Cẩm Y Vệ, đúng lúc chỉ ở trong một sơn cốc nho nhỏ, vậy là rất dễ xử lý rồi.
Đưa tay vào trong hộp, vỗ xuống mỏm núi đá bên cạnh sơn cốc.
Núi đá lắc lư, đất đá theo sườn dốc đổ xuống sơn cốc.
Lúc này Trình Húc đang giao chiến với Cẩm Y Vệ, đột nhiên nghe được ngọn núi bên cạnh vang lên "ầm ầm", tiếp theo đất đá từ trên vách sơn cốc đổ xuống, khí thế mãnh liệt.
Hai bên đang giao chiến sợ quá đồng thời tách ra.
Các Cẩm Y Vệ liều mạng lui về phía sau.
Trình Húc cũng muốn rút lui, nhưng một bàn tay khác của Lý Đạo Huyền đã che trên đỉnh đầu Trình Húc trước khi đất đá đổ xuống, che kín đường lui xung quanh gã, căn bản không dám di chuyển.
Trình Húc lui lại mấy bước, phía sau đụng vào bàn tay của Lý Đạo Huyền, không nhìn thấy vách tường vô hình, đã ngăn cản đường sống của gã.
Bỏ đi!
Trình Húc cười lên điên cuồng: "Thái nãi nãi, cháu tới gặp bà đây."
Đất đá đổ xuống, trong nháy mắt bao phủ bàn tay Lý Đạo Huyền.
Cát bụi tung bay!
Cả đám Cẩm Y Vệ tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ tới mức hồn bất phụ thể, thiên địa chi uy, thật sự là không thể chống lại.
Nam tử không râu mặt trắng lúc này mới tỉnh hồn: "Trình Húc chết trong núi lở, thi thể bị chôn, đào ra chắc chắn là không được. Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, về kinh cùng nhau phục mệnh với hoàng thượng thôi."