Trình Húc cảm thấy mình chết chắc rồi, loạn thạch đổ ào xuống đỉnh đầu, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lần này tuyệt đối không có đường sống.
Ầm ầm ầm, đất đá bao phủ lấy gã, trước mắt chỉ còn một màu tối tăm.
Dung nhan của thái nãi nãi đã xuất hiện, trong bóng tối duỗi một bàn tay gầy guộc bắt được bắp chân của Trình Húc và kéo mạnh gã xuống dưới, kéo mạnh...
Gã im lặng chờ đợi rơi xuống địa ngục, gặp lại thái nãi nãi dưới suối vàng.
Đúng lúc này!
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng "rầm", dường như có thứ gì đó dời đi, ánh mặt trời xuyên thủng bóng tối, tắm rửa trên người gã, bàn tay tiều tụy của thái nãi nãi bị ánh mặt trời chiếu đến, trong nháy mắt tan thành tro bụi.
Lúc này Trình Húc mới phát hiện mình không bị đất đá bao phủ nữa. Gã được một bức tường vô hình chắn lại ở giữa, chỉ bị bùn đất bao phủ đến bắp chân mà thôi.
"Thứ gì che chở cho ta?"
Trình Húc muốn đưa tay sờ vào, nhưng vách tường vô hình kia khẽ động, ầm một tiếng đánh bay tất cả đất đá xung quanh ra ngoài, chỉ trong nhất cử nhất động, thần uy khổng lồ khiến Trình Húc nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
Nếu như gã không phải ở vào trung tâm của lực lượng này thì đã sợ tới mức chật vật chạy trốn từ lâu, nhưng hiện tại, ngay cả chạy trốn cũng không biết nên đi hướng nào.
Ơ?
Đợi đã, có phương hướng rồi!
Sức mạnh không nhìn thấy kia vẽ ra một mũi tên rất lớn trên mặt đất, chỉ hướng đông bắc.
Trong lòng Trình Húc hoảng loạn.
Đây là có ý gì?
Không biết!
Nhưng không thể vi phạm!
Gã hãi hùng khiếp vía giơ chân lên và đi về hướng đông bắc.
Sau khi đi được mấy trăm thước, trên mặt đất phía trước lại xuất hiện một mũi tên khổng lồ khác, vẫn chỉ về hướng Đông Bắc, nhưng phương hướng hơi lệch một chút.
Tiếp tục đi theo.
Trên người Trình Húc khoác giáp, rất nặng nề, lại chạy trốn khá lâu, giao chiến với Cẩm Y Vệ từ lâu đã mỏi mệt không chịu nổi, căn bản đi không được nhanh, run run rẩy rẩy theo hướng mũi tên chỉ, cứ thế một đường đi tới.
Sắc trời càng lúc càng tối, càng lúc càng tối!
Khi mặt trời lặn, rốt cuộc gã không tìm thấy mũi tên chỉ đường nữa.
Ngẩng đầu nhìn, phía trước xuất hiện một gia bảo vừa cao vừa to, tối như mực, âm trầm, trên tường bảo có đốt đèn dầu lờ mờ, hai tên lính gác thoạt nhìn không đủ tinh thần đang đi lại trên tường bảo.
Trình Húc lại càng hoảng sợ: "Thôn Cao gia!"
Gã lập tức nhớ tới những gì mình mắt thấy tai nghe trong mấy lần tới thôn Cao gia, lại nghĩ tới lời nói lần trước của Bạch Diên, ban đêm tiến vào thôn Cao gia chỉ có một con đường chết. Trịnh Ngạn Phu và Chủng Quang Đạo, chính là bởi vì ban đêm tập kích thôn Cao gia mà mất mạng.
"Vì sao? Ta lại bị dẫn tới nơi này?"
Trình Húc đột nhiên hiểu ra: "Hóa ra ngay khoảnh khắc đất đá rơi xuống ta đã chết rồi, còn tưởng rằng có thứ gì đó cứu mình chứ. Kết quả chỉ là ảo giác mà thôi, ta đã từ dương gian tiến vào âm gian, chỉ đi vòng qua cầu Nại Hà, không uống canh Mạnh Bà mà thôi."
"Thái nãi nãi, bà nhất định đang chờ cháu ở thôn Cao gia vào buổi tối phải không? Cháu tới hầu hạ bà đây."
Trình Húc kéo lê thân thể mệt mỏi, từng bước từng bước đi tới cửa Cao Gia bảo.
Hai lính gác trên tường bảo nhìn gã với ánh mắt cổ quái, nhưng lại không báo động, dường như đã sớm biết gã muốn tới.
Trình Húc không nhìn lính gác, lảo đảo đi tới trước cửa bảo, đang định nhấc tay gõ cửa, cửa bảo liền cọt kẹt mở ra. Tam Thập Nhị đứng trong cửa, cầm theo một cái đèn lồng tử khí thâm trầm, nhếch môi, nở nụ cười quỷ dị: "Trình tướng quân, mời vào, chúng ta chờ ngài đã lâu."
Trình Húc cảm thấy dù sao thì mình đã chết rồi, còn sợ cái gì? Cũng không để ý tới nụ cười quỷ dị kia của Tam Thập Nhị: Cho dù ngươi là quỷ, ngươi cũng chỉ có thể ăn người sống, lão tử là người chết, còn sợ ngươi ăn sao?
Nói xong nhấc chân đi vào trong bảo!
Tam Thập Nhị im hơi lặng tiếng đi theo bên cạnh gã: "Tướng quân sự việc đã bại lộ, bị Cẩm Y Vệ truy sát rồi?"
Trình Húc cũng không cảm thấy bất ngờ vì hắn biết chuyện này, nếu hắn không biết đó mới là lạ: "Ừm, cho nên lão tử chết rồi."
Tam Thập Nhị: "Vậy thì chưa chắc."
Trình Húc: "Thái nãi nãi của ta ở đâu? Là bà ấy bảo ngươi tới đón ta sao?"
Tam Thập Nhị: "Yêm đảng không xong rồi?"
Trình Húc cười khẩy một tiếng, trong nụ cười tràn đầy tự giễu: "Trong vòng một đêm, quan văn cả triều đều bắt đầu công kích Yêm đảng. Năm đó, lão tử vì leo lên trên, đã ôm một chút đùi của Yêm đảng, trèo lên được vị trí tuần kiểm này, kết quả hiện tại cũng là một Yêm đảng rồi. Hoàng thượng muốn ta chết, các quan văn cũng muốn ta chết... Cẩm Y Vệ liền bịa ra một lý do để giết lão tử...
Tam Thập Nhị cười khà khà: "Thật là bịa ra lý do sao?"
Trình Húc câm nín.
Gã cứng đơ cả người!
Được thôi, khi còn sống nói mạnh miệng, báo cáo láo quân tình đã thành thói quen, nhất thời nửa khắc còn chưa thể sửa được. Ngay cả đến âm gian rồi cũng theo thói quen nói dối tại sự việc mấu chốt, con mẹ nó thật chẳng phải thói quen tốt.
Lời nói dối, lừa được người sống, không lừa được quỷ a!
Trình Húc nở nụ cười âm trầm: "Tam sư gia nói có lý, con mẹ nó ta đã chết rồi còn nói dối làm gì, Vương Nhị lão tử không giết, chỉ làm giả một cái đầu lừa trên gạt dưới, con mẹ nó cái này do ai hại? Còn không phải là do đám cẩu quan văn phía trên làm hại, nếu lão tử không nói dối Vương Nhị đã chết, chẳng phải là đến gặp thái nãi nãi sớm hơn."
Nói tới đây, gã đã có chút tức giận: "Trên tay lão tử chỉ có một trăm binh, ta phải làm gì mới giữ yên được một huyện Trừng Thành rộng lớn, ngàn vạn phản tặc? Con mẹ nó! Đây chính là ép lão tử nói dối, lão tử không nói dối chỉ có một con đường chết, nói dối vẫn là con đường chết, cẩu hoàng đế và cẩu quan văn, căn bản là không để cho lão tử một con đường sống để đi. Lão tử làm hết thảy, đều chỉ là muốn sống mà thôi, vì sao tất cả mọi người đều không chịu để lão tử một con đường sống?"
"Từ một khắc Trương Diệu Thải hối thúc thu thuế, không, là từ ngày hạn hán bắt đầu, một chân lão tử đã đi vào Quỷ Môn quan rồi, ha ha ha ha."
Trình Húc cười thê lương, trong tiếng cười tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ: "Lão tử thật ra sớm đã chết rồi, chỉ có điều hôm nay mới chôn, ha ha ha ha ha."
"Con mẹ nó đứa nào nửa đêm cười điên khủng vậy hả? Im miệng! Còn muốn để người khác ngủ nữa hay không?"
"Còn cười nữa lão tử đánh chết ngươi."
Trong khu dân cư cách đó không xa vang lên tiếng mắng chửi, còn là hai người khác nhau mắng, một người là Cao Sơ Ngũ, một người là Trịnh Đại Ngưu.
Tiếng cười của Trình Húc chợt ngừng lại, trên đỉnh đầu chậm rãi nổi lên một dấu chấm hỏi: "?"
Nơi này không phải quỷ thành sao?
Lại còn có quỷ đang ngủ?
Không đúng, người vừa rồi nói chính là còn muốn để "người" khác ngủ nữa hay không.
Chẳng lẽ là người sống?
Không không không, suy nghĩ phải thoáng, người chết cũng là người mà!
Hắn nói không phải người ngủ, ý là chỉ không cho người chết ngủ yên.
Hắn khẳng định là ngủ ở trong quan tài.
Trình Húc không cười nữa, kỳ thật lúc đầu cũng không muốn cười.
Nét mặt gã sa sầm đi theo phía sau Tam Thập Nhị. Hai người xuyên qua hành lang thật dài, đi tới đi lui, cuối cùng đi tới trước vọng lâu, Cao Nhất Diệp đang ngồi đợi ở chỗ này.
Trình Húc thầm nghĩ: Nữ quỷ! Cuối cùng nhìn thấy ngươi rồi, ngươi chính là lão quỷ yêu lực mạnh nhất trong Cao gia quỷ thôn này đúng không? Ta là quỷ mới tới, chắc phải nghe lời ngươi nói, nếu không chỉ có con đường chết... không đúng, ta còn sợ chó gì con đường chết nữa.