Trình Húc nhìn Cao Nhất Diệp với ánh mắt cổ quái, không biết vị "lão quỷ yêu lực mạnh nhất" này rốt cuộc muốn an bài mình như thế nào.
Lại nghe được giọng êm tai của Cao Nhất Diệp: "Trình tướng quân, Thiên Tôn nói võ nghệ của ngươi cũng không tệ lắm, muốn mời ngươi sau này ở lại thôn Cao gia, dạy cho các thôn dân võ nghệ, cùng với chiến trận công phạt chi đạo."
"Cái gì?"
Trình Húc ngoáy lỗ tai: "Sau khi chết, lỗ tai cũng vô dụng rồi. Muốn ta dạy các quỷ thôn dân tập võ? Rốt cuộc là muốn làm cái gì? Nữ quỷ đại nhân, không phải là ngươi muốn tổ chức ba ngàn quỷ tốt để tạo phản Diêm Vương gia đó chứ?"
Cao Nhất Diệp ngẩn người, sao nghe chẳng hiểu gã đang nói gì thế.
Tam Thập Nhị lại bật cười một tiếng: "Trình tướng quân, chẳng lẽ ngươi vẫn cho là mình đã chết?"
Trình Húc đáp: "Chẳng lẽ ta chưa chết sao?"
Tam Thập Nhị: "Ngươi thử tát cho mình một cái xem có đau không."
Trình Húc đáp: "Chỉ có thằng ngu mới tự tát mình!"
Tam Thập Nhị lườm gã.
Cao Nhất Diệp lại phì cười một tiếng: "Lời này của ngươi nếu để Bạch phu nhân nghe được, bà ấy sẽ vả ngươi đấy."
Nụ cười này của nàng như áng mây xuyên qua ánh nắng chiều, khí tức âm lãnh trong giếng trời vào buổi tối cũng nhanh chóng bị nụ cười của nàng xua tan.
Trong lòng Trình Húc cả kinh, gã từ trên người của Cao Nhất Diệp thấy được ánh sáng.
Ngươi tin tưởng ánh sáng không?
"Ngươi không phải nữ quỷ? Tam sư gia, ngươi cũng không phải quỷ?"
Tam Thập Nhị: "Ta đâu có giống quỷ? Hơn nữa hiện tại ta cũng không phải sư gia, xin gọi ta là Tam quản sự."
Trình Húc câm nín.
Gã duỗi hai tay của mình ra, rất cẩn thận nhìn chằm chằm tay mình một hồi lâu, sau đó đưa tay lên đùi và véo mạnh một cái.
"Mẹ nó, đau quá!"
Trình Húc xoa đùi nói: "Con mẹ nó ta còn sống, chẳng trách suốt đường đi tới đây không thấy thái nãi nãi. Thôn Cao gia này, rốt cuộc là nơi nào?"
Tam Thập Nhị khẽ thở dài: "Là một nơi thu lưu loại người không chỗ an thân như chúng ta trong thời loạn lạc. Trình tướng quân, đêm nay cứ nghỉ ngơi trong phòng khách trước, sáng sớm ngày mai chúng ta lại nói chuyện."
Hắn dẫn Trình Húc tới một gian phòng khách, chỉ cho gã giường chiếu và chăn đệm.
Lúc này đã cận tết, thời tiết giá lạnh, Trình Húc lại đang rất mệt mỏi, cố hết sức cởi áo giáp nặng nề ra rồi nằm xuống giường, đắp chăn lên, chỉ một lát sau đã ngủ say bất tỉnh nhân sự.
Sáng sớm hôm sau, Trình Húc bị các loại âm thanh tạp nham đánh thức. Gã bước ra khỏi phòng, leo lên tường bảo, từ trên cao nhìn xuống.
Lý Đạo Huyền đã không còn dùng điện thoại phát âm cho họ nữa, bây giờ hoàn toàn dựa vào cái miệng của bản thân họ.
Trình Húc chỉ nhìn hai lần rồi lắc đầu: "Thao luyện loại này thì có tác dụng chó gì, cũng chỉ có thể hoạt động thân thể một chút, không đề cao được sức chiến đấu."
"Trình tướng quân cũng cảm thấy như vậy sao?"
Tam Thập Nhị đột nhiên xuất hiện bên cạnh gã, mỉm cười nói: "Thiên Tôn cũng nói như vậy, bài tập thể dục buổi sáng chỉ phù hợp với thân thể cứng nhắc của người bình thường. Nếu muốn ra trận giết địch thì phải thao luyện chân chính mới được, mà đây chính là [sở trường] của Trình tướng quân."
Trình Húc nói: "Nghe được câu thành ngữ tổng kết đáng ghét của ngươi, ta mới cảm thấy mình vẫn còn sống."
Gã phóng tầm mắt nhìn ra xa, buổi sáng tại Cao gia bảo có sự khác biệt rất lớn so với những thôn trang khác.
Các thôn dân trong chủ bảo có vẻ hơi lười nhác, bắt đầu làm việc một cách chậm rãi.
Mà người trong thôn lao động cải tạo và thôn làm công thời vụ ở ngoài bảo thì lại cần mẫn hơn nhiều. Họ vừa ăn sáng xong là bắt đầu chuẩn bị làm việc, rất nhiều người chạy về phía triền núi, chặt những cây cối khô héo bị tróc hết vỏ, cây khô đã không còn thừa lại mấy, toàn bộ triền núi đều trống không, xem ra là muốn làm đại sự gì.
Còn có một số người thì chạy ra ngoài thôn, đang làm một con đường xi măng từ thôn Cao gia dẫn tới thôn Vương gia.
Trình Húc tin chắc rồi, đây là nhân gian!
"Là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể cứu được ta trong trận núi lở đó?"
Tam Thập Nhị chỉ lên bầu trời: "Đạo Huyền Thiên Tôn, bây giờ ngươi không cần tin tưởng, nhưng chỉ cần sinh sống ở đây vài ngày, ngươi sẽ biết lão nhân gia người đang ở đây."
Trình Húc ngẩng đầu nhìn thoáng lên bầu trời, nửa tin nửa ngờ thấp giọng nói: "Chứa chấp ta sẽ có phiêu lưu gì, ngươi hẳn là rất rõ ràng đúng không?"
Tam Thập Nhị: "Cho nên cần ngươi che mặt, đặt cho mình một phỉ hiệu, sau này gặp người tự xưng phỉ hiệu là được rồi."
Trình Húc gật đầu: "Để ta ở lại đây, là ta phải dạy võ cho các thôn dân, dạy bọn họ cách đánh trận?"
Tam Thập Nhị gật đầu: "Đúng vậy, đây là ý của Thiên Tôn."
"Được!" Trình Húc lập tức đáp ứng, trên thực tế, ngoại trừ nơi này ra thì gã còn có thể đi đâu được chứ? Chạy ra bên ngoài đi lung tung, bị Cẩm Y Vệ biết gã còn chưa chết, vậy sẽ lại vong mệnh thiên nhai mà thôi.
Đúng lúc này, có một người bò lên tường bảo.
Trình Húc tập trung nhìn vào, nhận ra ngay, đây không phải là tên thanh niên chất phác lái chiếc xe quái dị đưa máy ném đá, xe bắn tên, tên lửa tiên gia cho Bạch gia bảo đó sao? Tên gì nhỉ, đúng rồi, Cao Sơ Ngũ.
Chỉ thấy Cao Sơ Ngũ nhanh chóng chạy đến trước mặt Trình Húc, vội vàng nói: "Ta nhận ra ngươi, ngươi là tướng quân lão gia của triều đình, ta từng gặp ngươi ở Bạch gia bảo."
Nhìn vẻ mặt Trình Húc có vẻ khó xử, gã thầm nghĩ: Ta nên che mặt sớm một chút, nhanh như vậy đã bị người ta nhận ra. Nếu tin tức truyền đi, Cẩm Y Vệ lại đuổi giết tới đây.
Cao Sơ Ngũ đột nhiên hành đại lễ một cái: "Tướng quân lão gia, ta muốn học võ nghệ, có thể xin người làm sư phụ của ta được không, dạy ta võ nghệ đi."
Trình Húc 'ơ' một tiếng, lấy làm lạ, trông có vẻ không hiểu tình hình ra sao.
Tam Thập Nhị lại cười mắng: "Sơ Ngũ, ngươi học võ nghệ để làm gì? Ngươi vóc người lớn, khí lực lớn, phản ứng cũng nhanh, đánh đấm rất giỏi rồi."
Cao Sơ Ngũ lắc đầu nói: "Lần trước ta đối đầu với Trịnh Ngạn Phu, mới một chiêu, hắn đã chém trúng ta rồi, nếu không phải trên người có giáp, ta đã bị hắn chém chết rồi, ta biết mình căn bản không được."
Hắn vẻ mặt đau khổ, tiếp tục nói: "Con người ta rất ngốc, đầu óc không được tốt, chỉ bằng bộ dáng hiện tại, cả đời cũng không làm được vị cô nương kia vui vẻ, cho nên ta muốn học võ nghệ, ta muốn trở thành người rất lợi hại rất lợi hại, nói không chừng vị cô nương kia sẽ thích ta."
"Vị cô nương kia?" Trình Húc nghe vậy đầu đầy sương mù, được thôi, ngươi rất ngốc ta đã biết, chỉ bằng cái cách nói chuyện làm cho người ta không rõ ràng của ngươi, đã có thể xác định ngươi rất ngốc rồi.
Nhưng Tam Thập Nhị lại nghe hiểu: "Vẫn nhớ Hình Hồng Lang à? Sơ Ngũ, từ bỏ đi, loại kỳ nữ tử như vậy sao có thể thích một tên ngốc như ngươi được. Ngươi đây gọi là [ dị tưởng thiên khai ]."
Cao Sơ Ngũ chỉ lên bầu trời: "A, thiên khai rồi kia."
Tam Thập Nhị nghẹn họng.
Còn Trình Húc thì mặt đầy nghi hoặc.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, tầng mây trên bầu trời tách ra, xuất hiện một tờ giấy to như đám mây, trên đó viết hai chữ lớn: "Cố gắng!"
Cao Sơ Ngũ: "Hai chữ kia viết cái gì?"
Miệng Trình Húc há to: "Này? Tại sao trên trời lại xuất hiện chữ?"
Tam Thập Nhị vỗ vai Trình Húc: "Dạy hắn đi! Cái này gọi là [Thuận thiên ứng mệnh]!"