Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 137 - Chương 137: Giáo Viên Dân Đoàn Thôn Cao Gia

Chương 137: Giáo viên dân đoàn thôn Cao Gia Chương 137: Giáo viên dân đoàn thôn Cao Gia

Trình Húc nhìn hai chữ to trên trời, người rơi vào trạng thái choáng váng.

Mấy giây gã mới tỉnh lại, nắm lấy vai Tam Thập Nhị mà lắc lư: "Đó là cái gì? Đó rốt cuộc là cái gì?"

Tam Thập Nhị: "Đó là Đạo Huyền Thiên Tôn, thần tiên bảo vệ chúng ta, mạng của ngươi là lão nhân gia hắn cứu, chỉ dẫn ngươi tới thôn Cao gia, cũng là lão nhân gia hắn."

"Là thần tiên?" Trình Húc kinh ngạc vạn phần, cẩn thận nghĩ lại, ngày hôm qua khi giao chiến với Cẩm Y Vệ, sơn cốc đột nhiên bị sụt lở, đất đá khắp bầu trời đổ xuống, nếu không có thần tiên bảo vệ thì làm sao gã có thể sống được?

Nghĩ như vậy, cảm thấy tin được mấy phần, lại ngẩng đầu nhìn hai chữ to trên trời kia, lại tin thêm mấy phần.

Trình Húc không khỏi lẩm bẩm: "Thì ra là thế, thì ra là thế."

Tam Thập Nhị: "Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi! Ta hiểu cả rồi."

Trình Húc nói: "Thôn Cao gia ban ngày có thần tiên, buổi tối có ma quái."

"Phốc!"

Không thể nói đạo lý với tên không nên thân này.

Tam Thập Nhị nói: "Trình tướng quân, ngươi xem lúc nào thì bắt đầu làm dân đoàn?"

Trình Húc suy nghĩ một chút: "Hiện tại bên ngoài đang rất loạn, toàn bộ Thiểm Tây một mảnh thối nát, nơi nơi đều là phản tặc. Việc huấn luyện dân đoàn nên càng sớm càng tốt, lập tức bắt đầu thôi, có vải không? Cho ta một tấm che mặt."

Tam Thập Nhị cầm một tấm vải tới, Trình Húc che mặt rồi mới nói với Cao Sơ Ngũ: "Đồ ngốc, đi theo ta."

Cao Sơ Ngũ lấy làm lạ: "Làm sao ngươi biết ngoại hiệu của ta là đồ ngốc?"

Trình Húc quay đầu nhìn Tam Thập Nhị: "Mặt hàng thế này, thật sự muốn ta dạy hắn võ nghệ sao? Ta sẽ tức chết mất."

Tam Thập Nhị buông tay: "Thiên Tôn cũng lên tiếng rồi, ngươi xem mà làm đi."

Trình Húc lắc đầu: "Được rồi, sau này ngươi cũng đừng gọi ta Trình tướng quân nữa, nếu bị người khác nghe được truyền ra ngoài, chớp mắt là Cẩm Y Vệ có thể bao vây nơi đây chật như nêm cối. Gọi ta là Hòa Cửu đi."

Tam Thập Nhị mỉm cười: "Sau này ngươi chính là giáo viên dân đoàn của thôn dân Cao gia chúng ta rồi, vậy ta sẽ gọi ngươi một tiếng Hòa giáo viên đi."

Trình Húc đáp: "Đi, dẫn ta đi xem dân đoàn hiện tại của thôn Cao gia."

Tam Thập Nhị buông tay: "Hiện tại còn chưa có dân đoàn."

Trình Húc câm nín.

Tam Thập Nhị: "Chẳng phải bảo ngươi tới làm chuyện này à?"

Trình Húc dở khóc dở cười, con mẹ nó.

Quên đi, ta cũng không phải chưa có kinh nghiệm làm cái này!

Lúc trước gã mới vừa đến huyện Trừng Thành nhậm chức tuần kiểm chính là hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có, một người một ngựa đi đến Vệ sở, liếc mắt nhìn qua, hơn một trăm xuẩn tốt còn chưa biết cái gì đang ở đó bới đất.

Toàn bộ dựa vào gã ân cần dạy bảo từng người một, mới biến bọn họ thành đội quan binh nghiêm chỉnh có thể đối kháng chính diện cùng tặc quân.

Hiện tại làm lại một lần thì có ngại gì?

"Cao Sơ Ngũ, sau này ngươi sẽ là phó tướng của ta."

Cao Sơ Ngũ mừng rỡ: "Tuân lệnh! Hòa giáo viên."

"Dẫn ta đi trong thôn một chuyến, toàn bộ thanh niên trai tráng đều nhìn một lần."

"Được, trước tiên đi xem bạn tốt của ta Trịnh Đại Ngưu đi, vóc người của hắn cũng rất lớn, khí lực cũng rất lớn, lợi hại giống như ta."

Trình Húc vừa nghe lời này liền cảm giác có chỗ nào không đúng: "Hắn sẽ không ngốc giống ngươi chứ?"

Cao Sơ Ngũ kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết được?"

Trình Húc lấy tay che mặt: "Không xong rồi! Tên gia hỏa như vậy lại có tới hai người, mỗi ngày đối diện với hai ông thần này, chắc ta phải đi gặp thái nãi nãi sớm 20 năm quá."

Tam Thập Nhị cười sằng sặc.

Cao Sơ Ngũ dẫn theo Trình Húc và Tam Thập Nhị đi dạo trong Cao gia bảo, trước tiên gọi Trịnh Đại Ngưu tới, sau đó tiếp tục đi tìm người khác. Chỉ chốc lát sau đã tụ tập được 46 thanh niên trai tráng.

Đây cũng chính là thổ dân của Cao gia thôn, cộng thêm tất cả thanh niên trai tráng trong số các thôn dân đến đây đầu tiên.

Trình Húc nhìn thoáng qua, cảm giác nhân số có hơi ít, nhưng cũng tạm chấp nhận, trước tiên gây dựng lên các thành viên nòng cốt nhất.

"Các ngươi có những trang bị gì?" Trình Húc nói: "Về nhà lấy trang bị của các ngươi ra cho ta xem, thôn Cao gia này rốt cuộc có bao nhiêu cây cung, bao nhiêu thanh đao."

"Được!" Mọi người đáp lại một tiếng, liền phân tán đi về nhà.

Trong lòng Trình Húc thầm tính toán, thôn này thoạt nhìn rất giàu có, đám người này ít nhất cũng có thể xuất ra mười mấy thanh đao, mười mấy cây cung, cùng với mười mấy cây thương có đầu sắt.

Đang tính toán thì các thanh niên trai tráng đã trở về, đứng trước mặt gã.

Trình Húc đưa mắt đảo qua, lập tức kinh hãi rớt cằm.

Trong 46 người này có mười mấy người mặc miên giáp, hai người mặc Lưỡng Đương giáp.

Trình Húc đưa tay chỉ bọn họ, lắp bắp nói: "Chỉ một thôn nho nhỏ, các ngươi lại có tới mười mấy bộ giáp? Không cần cái đầu sao?"

Cao Sơ Ngũ nhếch môi nói: "Thật ra không chỉ có mấy cái này, còn có hơn mười bộ đang ở lò rèn, bởi vì gần đây không có chiến tranh, cho nên chưa phát cho mọi người."

Trình Húc: "!!"

Có lầm hay không? Thôn nhỏ này đang nghĩ cái gì?

Trình Húc bắt đầu cảm giác được áp lực như núi rồi.

Được thôi, gã lại lắm miệng hỏi một câu: "Vũ khí của các ngươi đâu? Sao chỉ có giáp, không có vũ khí vậy?"

Lần này đổi lại là Trịnh Đại Ngưu lên tiếng: "Ta có một cây rìu, nhưng hiện tại không có chiến tranh, cha ta cầm đi đốn củi rồi."

Cao Sơ Ngũ: "Ta cũng có một cái rìu, cha ta cầm đi đốn củi rồi."

Một thanh niên: "Ta có một cây sài đào, cha ta cầm đi đốn củi rồi."

Lại một thanh niên: "Ta có một con dao mổ lợn, bà nương của ta cầm đi..."

Trình Húc: "Ngừng, để ta đoán xem, bà nương ngươi cũng đốn củi à?"

Thanh niên kia: "Nàng lấy đi chặt thịt."

Trình Húc: "A a a! Tất cả im miệng, tên nào nói tiếp ta đánh tên đó."

Mọi người vội vàng ngậm miệng lại, cũng không biết là đắc tội gì với Hòa giáo viên nữa.

Trình Húc xòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trời, năm ngón tay mở ra: "Rõ ràng các ngươi có nhiều áo giáp như vậy, tại sao lại không làm một thanh binh khí nghiêm chỉnh?"

Cao Sơ Ngũ: "Bởi vì chúng tôi đang đợi Lý thợ rèn chế tạo hỏa súng, chờ hắn chế tạo ra rồi, chúng tôi liền dùng hỏa súng, nhưng mà... Lý thợ rèn chậm chạp quá, mấy tháng rồi, ngay cả cái bóng của hỏa súng cũng chưa làm ra được."

Lập tức Trình Húc cảm giác cả người mình sắp không xong rồi.

"Chỉ một cái thôn nho nhỏ rách nát, các ngươi ngay cả một binh khí hẳn hoi cũng không có, một cây đao tốt cũng không có, một cây thiết thương cũng không có, thế mà làm giáp trước, sau đó trực tiếp làm hỏa súng?"

Trình Húc giơ chân mắng to: "Tự làm áo giáp là đại tội mưu phản, tự làm hỏa khí cũng là đại tội mưu phản! Một cái binh khí hợp pháp nghiêm chỉnh cũng không có, đã gánh lấy hai tội lớn mưu phản rồi."

Lý Đạo Huyền ở trên trời nghe được lời này, không khỏi vui mừng, bị chuyên gia đánh trận mắng xối xả rồi, ha ha ha, vui thật!

Chuyện này thật sự không thể trách các người tí hon được, nên tự trách mình.

Ngay từ đầu y chỉ muốn bảo vệ tính mạng của các người tí hon, cho nên ưu tiên làm giáp cho bọn họ, lúc chiến tranh thì liều mạng mở bàn tay vàng cho người tí hon, thiên tôn bao che khuyết điểm âm thầm nhúng tay, luôn bảo vệ cho các người tí hon bình an, bởi vậy cũng không nghĩ tới việc để các người tí hon chuẩn bị một ít vũ khí quá độ để dùng.

Hiện tại cẩn thận suy nghĩ, khi chơi StarCraft, cũng không thể một binh chưa tạo liền tiến thẳng hàng không mẫu hạm a, vẫn phải cần có một ít binh chủng quá độ.

Ha ha, bị thổ tào cũng là đáng đời.

Bình Luận (0)
Comment