Chương 1370: Quá đỉnh
Chương 1370: Quá đỉnh
Tên Đề đốc Hà Lan kinh hô lên: “Nhiều quá, sao lại nhiều như vậy?”
“Là Trịnh Chi Long! Là hạm đội của Trịnh Chi Long.”
Người Hà Lan nhận ra Trịnh Chi Long.
Trịnh Chi Long vốn là tay môi giới được người Hà Lan nâng đỡ, chỉ là sau này trở mặt thành thù với người Hà Lan, mới có trận [Huyết chiến vịnh Liêu La].
“Không chỉ có Trịnh Chi Long, còn có cái lá cờ ngũ sắc kia nữa! Nhiều thuyền quỷ Sa tăng quá.”
“Mau chạy!” Người Hà Lan không cần suy nghĩ, động tác đầu tiên chính là “bán đứng đồng đội”, vứt bỏ quân đồng minh Tây Ban Nha, chạy trốn về phía nam.
Người Tây Ban Nha kỳ thật cũng muốn chạy, nhưng căn cứ của bọn họ là thành San Salvador, nằm ở mũi Bắc đảo Di Châu, bọn họ chỉ có thể chạy về phía bắc, không thể chạy về phía nam. Hiện tại hạm đội địch xuất hiện với số lượng lớn trên biển phía bắc, tương đương với việc trực tiếp phong tỏa đường về nhà của bọn họ.
Người Tây Ban Nha chỉ đành tức giận đuổi theo người Hà Lan, vừa chạy vừa liều mạng dùng cờ hiệu mắng người Hà Lan: “Cho chúng tôi đi theo đến thành Zeelandia của các người.”
Người Hà Lan: “Ai quản các ngươi.”
Người Tây Ban Nha: “eres una inutil!” (Ngươi vô dụng!)
Người Hà Lan: “Không hiểu không hiểu.”
Người Tây Ban Nha: “eres una gilipollas!” (Ngươi là đồ ngu!)
Người Hà Lan: “Nói tiếng người đi.”
Người Tây Ban Nha: “fuera!” (Cút đi!)
“Ầm!”
Một phát đạn pháo, đánh gãy tiếng mắng chửi đồng thanh của người Tây Ban Nha.
Tiên thuyền kéo căng tốc độ đuổi theo, vừa đuổi theo vừa nã pháo, trên boong thuyền có hai người, chính là Giang Thành và Thiên Tôn hệ thủy chiến.
Bên cạnh có mấy chiếc thuyền, với tốc độ tối đa, nhanh chóng đuổi theo.
Hạm đội siêu cơ động do mấy chục chiếc tiên thuyền tạo thành, trong nháy mắt đã đuổi đến phía sau thuyền buồm lớn Tây Ban Nha.
“Các ngươi không phải thích nhảy bám à?”
“Pháo săn cá voi, bắn!”
Trên đầu thuyền tiên thuyền dẫn đầu, đột nhiên có một thiết bị kỳ quái xoay tròn.
Hoá ra, đây không phải là vũ khí do các người tí hon tự chế tạo, mà là vũ khí “cố hữu” của tiên thuyền, người chế tạo thực sự chính là “Công Ty TNHH Đồ Chơi Ninh Dương” thời hiện đại, nó là một “cây lao móc cá voi” được lắp trên thuyền đồ chơi.
Vì để cho trẻ nhỏ chơi không bị thương, phần đầu được lắp đương nhiên là chiếc nĩa làm bằng nhựa cứng.
“Bắn!”
Một thuỷ binh dùng sức đập một cái búa, đánh vào cơ quan.
“Vù!”
Một tiếng vang nhẹ, đồ chơi hiện đại chỉ cần bắn nhẹ một cái là có thể bắn xa mấy mét, bỏ vào trong hộp nhẹ nhàng bay ra ngoài mấy trăm mét.
Cây lao móc bằng nhựa cứng khổng lồ kia, “phụt” một tiếng cắm vào trên tháp canh cao ngất của một thuyền buồm lớn Tây Ban Nha, tiếp theo, cây lao móc lại phát ra tiếng “cạch”, lật ra một vòng gai ngược bằng nhựa cứng, kẹt trên thuyền.
Thuỷ binh Tây Ban Nha trên thuyền kinh hô: “Cái quỷ gì thế này?”
Tiếp theo…
Thuỷ binh thôn Cao Gia ấn một cái vào nút “thu dây”…
“Cây lao móc cá voi” đồ chơi bắt đầu thu dây.
Mô tơ điện nhỏ vừa xoay, dây thừng liền nhanh chóng cuộn vào trong khoang dây của đồ chơi.
“Mẹ nó, rốt cuộc đây là thứ đồ quỷ quái gì?”
Người Tây Ban Nha sợ đến mức kêu to: “Nhanh, nhanh chặt đứt dây thừng.”
Con dao vừa chém lên dây thừng, lập tức bị bật ra. Dây thừng đó là dây bện nylon, được tạo thành từ rất nhiều sợi nylon nhỏ, giống như bện tóc đuôi sam. Sau khi mỗi sợi nhỏ đều được tăng đường kính lên gấp 200 lần, con dao nhỏ muốn chặt đứt nó cũng không dễ dàng như vậy.
Sợi dây này vừa thu lại nhanh chóng, khoảng cách giữa tiên thuyền và thuyền buồm lớn Tây Ban Nha liền bắt đầu không ngừng rút ngắn.
Người Tây Ban Nha sợ đến mức kêu la, lúc đối phương ít người bọn họ muốn chủ động nhảy bám, nhưng hiện tại đối phương có hơn hai trăm chiếc thuyền, bọn họ nào còn dám nhảy bám nữa? Đây không phải là muốn chết sao?
“Mau chạy!”
“Không chạy thoát được, dây thừng kia chặt không đứt.”
“Cho dù chặt đứt, tốc độ thuyền của chúng ta cũng không bằng đối phương.”
Người Tây Ban Nha còn chưa cãi nhau được mấy câu, đã có mấy chiếc tiên thuyền vây quanh.
Lựu đạn như không cần tiền ném loạn xạ về phía tháp canh trên thuyền buồm lớn Tây Ban Nha…
Cùng lúc đó, những tiên thuyền khác cũng đang đuổi theo chín chiếc thuyền còn lại, không chỉ một chiếc thuyền được trang bị pháo săn cá voi, mà hầu như mỗi chiếc tiên thuyền lớn dẫn đầu đều có, kéo theo cây lao móc bằng nhựa cứng được buộc dây bện nylon, “soạt soạt” bay về phía trước, chỉ cần móc được một chiếc chiến thuyền phương Tây, thì chiến thuyền đó sẽ không thoát được.
Không mất bao lâu, mười chiếc chiến thuyền, toàn bộ đều bị bao vây.
Hải tặc phương Tây trên thuyền chết thì chết, hàng thì hàng…
…
Hoàng hôn, ánh nắng vàng rực chiếu lên bãi cát.
Hạm đội khổng lồ, neo đậu ở bờ biển thành Nam Đồn, bến tàu nhỏ bé căn bản không chứa nổi nhiều thuyền như vậy, rất nhiều thuyền chỉ đành tản ra xung quanh tìm những vịnh nước có thể neo đậu để trốn.
Thiên Tôn hệ thuỷ chiến bịch một cái nhảy xuống bãi cát.
Người khác đều là leo thang dây xuống thuyền, chỉ có y trực tiếp nhảy từ mạn thuyền xuống, độ cao này, người thường tiếp đất sẽ ngã chổng vó, nhưng Lý Đạo Huyền lại đứng vững trên bãi cát, làm bắn lên một đám cát bụi.
Người thôn Cao Gia sớm đã quen với cảnh tượng này, cũng không kinh ngạc gì.
Nhưng những người Hà Lan, người Tây Ban Nha bị bắt làm tù binh kia, lại sợ đến mức kêu to: “Đó không phải là con người, đó là ác quỷ!”
“Ta đã nói rồi, đây là thuyền quỷ của Sa tăng, quả nhiên, thủ lĩnh của bọn họ chính là bản thân quỷ sa tăng.”
Lý Đạo Huyền nghe thấy tiếng bọn họ gào thét, đáng tiếc, những người này nói là tiếng Tây Ban Nha và tiếng Hà Lan, nghe không hiểu, nhưng vấn đề không lớn, có thể đoán được tám chín phần mười.
Y quay đầu lại, nở một nụ cười thân thiện với người Hà Lan và người Tây Ban Nha, loại rất hiền hoà, quả thực giống như một người hiền lành vô hại.
Tù binh phương Tây nhìn thấy y biểu cảm hoà ái, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nhìn thấy đầu của Lý Đạo Huyền đột nhiên xoay 360 độ trên cổ, xoay một vòng, sau đó xoay trở lại, tiếp tục mỉm cười.
“A a a a!”
Mấy người phương Tây tại chỗ bị dọa đến mức sùi bọt mép ngất xỉu.
Lý Đạo Huyền nghịch ngợm một chút, rất vui vẻ, dưới sự tháp tùng của một đám tướng lĩnh, đi vào thành Nam Đồn.
“Thành trì này xây dựng không tệ.” Lý Đạo Huyền mỉm cười khen ba người Yêu Tinh Quyển, Trịnh Thành Công và Thi Lang một câu: “Ba vị vất vả rồi, chủ lực vẫn chưa đến, các ngươi chỉ dựa vào ba chiếc thuyền, có thể đánh hạ được cục diện như vậy ở chỗ này, thật sự không dễ dàng.”
Ba người được Thiên Tôn khen ngợi, lập tức cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Đúng lúc này, quốc vương của vương quốc Đại Đỗ, Cam Tử Hạp A Lạp Mễ đi tới, gõ nhẹ cây gậy chống trong tay xuống đất một cái, biểu tình nghiêm trang, có vẻ như là đang chào hỏi Lý Đạo Huyền.
Mặc dù song phương ngôn ngữ bất đồng, văn hoá bất đồng, nhưng muốn nhìn ra ai là thủ lĩnh cũng không khó, Cam Tử Hạp A Lạp Mễ chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra, Lý Đạo Huyền là “vương” của bọn họ.
Hắn đường đường là vương của vương quốc Đại Đỗ, đương nhiên phải ra mặt tiếp đón chu đáo rồi.
Lý Đạo Huyền mỉm cười với ông ta, ngôn ngữ bất đồng cũng lười nói nhảm, chi bằng, cứ trực tiếp tặng ông ta một món quà nhỏ vậy.
Kẻ tham ăn tặng đồ, đương nhiên là tặng đồ ăn.
Lý Đạo Huyền bỗng móc ra một thanh kẹo cay.
A Lạp Mễ nhìn ra được, đây là đồ ăn, ông ta nhận lấy, ném vào trong miệng…
“Oa oa oa oa!”
Cái thứ gì đây? Cay quá, nhưng mà, con mẹ nó lại quá đỉnh!