Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1371 - Chương 1371: F2A Thần Thánh

Chương 1371: F2A Thần Thánh Chương 1371: F2A Thần Thánh

A Lạp Mễ cầm một cây kẹo cay, trái một miếng, phải một miếng, không ngừng gặm, không dừng lại được, căn bản là không thể dừng lại.

Lý Đạo Huyền thấy ông ta thích, tốt, lại cho thêm một gói nữa.

A Lạp Mễ nhận một gói kẹo cay, cũng không biết dùng gì đáp lễ, lo lắng đến mức kêu ầm lên. Những người Hán này thật sự là quá tốt, mỗi lần gặp mặt đều tặng quà cho mình, hơn nữa mỗi lần quà tặng đều khiến ông ta cảm thấy kinh hỉ vô cùng.

Lý Đạo Huyền đứng ở nơi cao nhất thành Nam Đồn, quan sát tình hình toàn thành.

Trong thành nhỏ bé này đã có ba ngàn người sinh sống.

Toàn bộ đều là cư dân của vương quốc Đại Đỗ!

Người của thôn Cao Gia không ai định cư trong thành này, một là bởi vì những ngày trước chủ lực hải quân còn chưa tới, thôn Cao Gia không có "khả năng khống chế tuyệt đối vùng biển này", không muốn tổn thất mũ lam và mũ vàng quý báu của mình ở chỗ này.

Cho nên người của thôn Cao Gia đều là ngồi thuyền tới, chỉ đạo công việc xong lại ngồi thuyền rời đi, dù sao cũng không ở lại đây, miễn cho hải quân bị người Hà Lan đánh bại, mũ lam và mũ vàng không thể rút lui an toàn.

Làm như vậy ngược lại có một cái lợi, bọn họ càng không định cư trên đảo, quan hệ giữa người của vương quốc Đại Đỗ và thôn Cao Gia càng tốt.

Suy nghĩ này cũng không khó hiểu.

Lý Đạo Huyền đang suy nghĩ, phải làm sao để người của vương quốc Đại Đỗ tiếp nhận người Hán định cư ở đây, dù sao, chỉ có mọi người cùng chung sống với nhau, mới có khả năng dung hợp, có câu "bà con xa không bằng láng giềng gần", mọi người ở chung với nhau, làm sao có thể không thân thiết?

Ngay lúc này, A Lạp Mễ đột nhiên dùng tiếng Hán lơ lớ nói: "Ta... muốn... các ngươi... để lại một số người..."

"Hả?" Lý Đạo Huyền kinh ngạc.

A Lạp Mễ nói: "Nhà cửa... than đá... đồ sứ..."

Hoá ra là muốn kỹ thuật chế tạo những thứ này!

Lý Đạo Huyền cười, muốn kỹ thuật thì dễ rồi. Muốn kỹ thuật hoàn toàn không thành vấn đề, những kỹ thuật này cũng không phải là kỹ thuật không thể dạy cho người khác.

Bọn họ muốn những kỹ thuật này, tất nhiên phải học chữ viết của chúng ta, học chữ viết của chúng ta, chắc chắn sẽ tiếp nhận văn hoá của chúng ta, sau đó rất tự nhiên sẽ hình thành sự dung hợp dân tộc.

Hơn nữa, kỹ thuật viên ở lại đây, tự nhiên có thể mang theo nhiều người hơn đến đây sinh sống, vấn đề mà mình vừa mới suy nghĩ cũng không còn là vấn đề nữa.

"Được, không thành vấn đề!"

Lý Đạo Huyền đương nhiên phải đồng ý.

A Lạp Mễ cũng mừng rỡ, những thứ mới lạ của người Hán, ông ta thật sự rất muốn học, đúng rồi, còn một vấn đề nữa.

A Lạp Mễ dùng giọng điệu hơi khó xử nói: "Người da trắng... cái đó... A... ta không biết nói..."

Lý Đạo Huyền: "Ông có phải là muốn nói, người da trắng vẫn đang uy hiếp vương quốc của ông, muốn chúng tôi giúp ông đuổi bọn họ đi?"

A Lạp Mễ mừng rỡ: "Đúng đúng đúng!"

"Không thành vấn đề, tôi đang định đi làm việc này."

Lý Đạo Huyền cười quay người, phân phó với một đám đề đốc hải quân phía sau: "Sáng mai toàn hạm đội xuất phát, đi tới thành Zeelandia của người Hà Lan, công phá nó, đuổi người Hà Lan ra khỏi đảo Di Châu, sau đó lập tức đi về phía bắc, công phá luôn cả thành San Salvador của người Tây Ban Nha."

Các đề đốc đồng thanh đáp: "Tuân theo pháp chỉ."

Lý Đạo Huyền lại quay đầu lại, nói với A Lạp Mễ: "Trận chiến tiếp theo chúng tôi muốn đánh, là công thành trên đất liền, lần này các người cũng có thể tham gia, có điều... Tôi đề nghị các người đừng tham gia, cứ đứng từ xa quan sát, tránh đại pháo và hỏa súng của chúng tôi làm bị thương các người."

A Lạp Mễ gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.

Vừa rồi bọn họ ở trên bờ, nhìn thấy thôn Cao Gia giao chiến với người Tây Dương trên biển, thật sự là rất muốn xông lên trợ giúp, chỉ tiếc bọn họ căn bản không thể nhúng tay vào, nhưng tiếp theo công phá thành bảo của người da trắng, bọn họ hoàn toàn có thể nhúng tay vào.

A Lạp Mễ là một người rất kiêu ngạo, nơi này là nhà của ông ta, khi đối phó với người da trắng, vương quốc Đại Đỗ mới phải là chủ lực, bằng hữu của thôn Cao Gia chỉ nên là viện quân được mình mời tới hỗ trợ.

Làm gì có chuyện viện quân đánh chủ lực?

Đó là điều không thể nào!

Vậy thì quá mất mặt.

A Lạp Mễ dự định, tự mình dẫn toàn bộ tinh nhuệ của vương quốc Đại Đỗ đi tham chiến, giải quyết chủ lực của người da trắng, chỉ để thôn Cao Gia hỗ trợ đối phó với bộ đội hỏa súng của đối phương là được.

Tối hôm đó, A Lạp Mễ phái rất nhiều tín sứ, đi tới năm bộ tộc lớn nhất là bộ tộc Papora, tộc Babuza, tộc Pazeh, tộc Hoanya, bộ tộc Taokas, thông báo cho tộc trưởng của các phân bộ.

Chuẩn bị phát động một trận chiến lớn nhất, có lực lượng mạnh nhất kể từ khi vương quốc Đại Đỗ thành lập, để cho bằng hữu của bọn họ thấy thực lực của vương quốc Đại Đỗ.

Sáng sớm hôm sau...

Hạm đội của thôn Cao Gia xuất phát.

Mục tiêu tấn công đầu tiên, phía nam đảo Di Châu, thành Zeelandia.

Ngay khi hạm đội của thôn Cao Gia vừa mới xuất phát không lâu, trong rừng rậm có rất nhiều thổ dân chạy ra, tinh nhuệ của vương quốc Đại Đỗ đã đến.

A Lạp Mễ cầm gậy mây, đứng trên tường thành cao ngất của thành Nam Đồn, lớn tiếng nói với tất cả người dân: "Bằng hữu của chúng ta đã đánh bại chiến thuyền đại pháo lợi hại nhất của người da trắng, bắt sống rất nhiều binh lính của bọn họ, bây giờ người da trắng còn sót lại chỉ có thể trốn trong thành run rẩy, đây là cơ hội tốt để đuổi sạch bọn người da trắng, chúng ta cùng nhau giết qua đó. Đuổi hết người da trắng đi, đây là đảo của chúng ta."

"Aooo!"

"Đây là đảo của chúng ta."

Vương quốc Đại Đỗ lúc này còn hơn tám ngàn người, trong đó thanh niên trai tráng có thể tham gia chiến đấu cộng lại có hơn ba ngàn người, bọn họ đều là những chiến sĩ tinh nhuệ, di chuyển với tốc độ cực nhanh trong rừng rậm, thỉnh thoảng còn đu dây trên cây...

Bọn họ men theo rừng rậm ven biển đi về phía nam, còn có thể nhìn thấy hạm đội của thôn Cao Gia, men theo đường bờ biển cũng đang tiến về phía nam.

Nếu hạm đội toàn là thuyền của thôn Cao Gia, vậy thì sẽ chạy rất nhanh, thổ dân trên bờ căn bản không thể đuổi kịp, nhưng trong hạm đội có xen lẫn thuyền của Trịnh Chi Long, trong đó có một số chiến thuyền nhỏ rất chậm.

Thuyền của thôn Cao Gia không thể tự ý chạy trước, phải đợi đồng đội, cho nên tốc độ tiến lên của toàn bộ hạm đội không tính là nhanh, men theo bờ biển, giống như du sơn ngoạn thủy mà tiến lên.

Điều này ngược lại tạo điều kiện cho thổ dân có khả năng đuổi kịp chiến thuyền.

Hơn nữa đi đường bộ còn có thể đi đường tắt, không giống như hạm đội của thôn Cao Gia phải vòng qua một số mũi đất, bãi đá ngầm...

Mấy ngày sau, thổ dân thế mà lại đến ngoại vi thành Zeelandia trước cả hạm đội của thôn Cao Gia.

A Lạp Mễ đứng trên đỉnh núi cao, nhìn ra biển, thấy hạm đội của thôn Cao Gia còn cách thành Zeelandia rất xa rất xa, không khỏi đắc ý: "Chúng ta đến trước rồi! Như vậy rất tốt, chúng ta là chủ nhân, chúng ta nên gánh vác vị trí chủ lực trên chiến trường, những chiến sĩ dũng cảm của vương quốc Đại Đỗ, chúng ta hãy tấn công trước một đợt, cho bằng hữu của chúng ta thấy sự lợi hại của chúng ta."

"Tấn công!"

"Aooo aooo aooo!"

Thổ dân cũng không có gì là binh pháp trận hình công thủ, văn minh của bọn họ còn chưa tiến hóa đến giai đoạn binh pháp, đối mặt với thành Zeelandia cao lớn, bọn họ cũng chỉ có một chiêu.

F2A thần thánh kết nối ngươi với ta, xông lên!
Bình Luận (0)
Comment