Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 1378 - Chương 1378: Lưu Học Sinh

Chương 1378: Lưu học sinh Chương 1378: Lưu học sinh

Bến tàu Ma Cao.

Khoái thuyền chậm rãi cập bến.

Ngạch Triết tiễn Phạm Bố Luyện xuống thuyền, xoay người định rời đi.

Phạm Bố Luyện đột nhiên lên tiếng: "Vị tiên sinh trẻ tuổi này, ta đã đọc xong quyển 《Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện》 của các ngươi, nghiên cứu sâu sắc một phen, luôn cảm thấy Thiên Tôn của các ngươi có lẽ chính là Thượng Đế ở chỗ ta. Ở phương Tây ngài ấy là Thượng Đế, đến phương Đông các ngươi lại gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn, kỳ thật chúng ta đều là tín đồ đấy."

"A?" Ngạch Triết: "Ông lại nói hươu nói vượn gì thế?"

Phạm Bố Luyện: "Thật đấy, ta thật sự cảm thấy như vậy."

Ngạch Triết: "Ông cứ việc lừa gạt, tin ông một câu chính là đạo tâm của ta không đủ kiên định."

Phạm Bố Luyện cũng không vội, thầm nghĩ: Chờ ta trở về, xem kỹ lại 《Thánh Kinh》, tìm vài chỗ giống với 《Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện》, lấy ra bịa đặt một phen, đến lúc đó các ngươi sẽ tiếp nhận Thiên Chúa giáo của ta.

...

Cùng lúc đó, thành Zeelandia.

Một đám mũ lam mũ vàng thôn Cao Gia, chèo thuyền, đổ bộ lên thành Zeelandia. Bọn họ đến đây chủ yếu là vì một chuyện: Xây dựng trại cải tạo lao động!

Chuyện cải tạo lao động nhất định phải đối xử bình đẳng.

Không thể chỉ bắt đồng bào mình đi cải tạo lao động, người nước ngoài nếu phạm lỗi, cũng phải cải tạo lao động.

Đám lính hỏa súng da trắng và lính nô lệ da đen kia, người người đều là thanh tráng khoẻ mạnh, rất dễ sai khiến, bảo bọn họ xây dựng lại thành Zeelandia bị phá hỏng, xây dựng lại một bến cảng rộng rãi hơn, đúng rồi, tiện thể xây thêm vài căn nhà...

Chậc chậc! Thật là sướng!

Ngoài ra còn có những thổ dân địa phương từng thần phục người Hà Lan, sau khi người Hà Lan bị đánh bại, bọn họ mất đi "chủ nhân", nhất thời lâm vào mê mang, rất lo lắng người vương quốc Đại Đỗ nhân cơ hội tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Điều này cũng cần người thôn Cao Gia ra mặt, an ủi cảm xúc của bọn họ, đứng ra hoà giải, để vương quốc Đại Đỗ không truy cứu chuyện bọn họ từng thần phục người Hà Lan, một lần nữa quy thuận dưới trướng A Lạp Mễ vương quốc Đại Đỗ.

Thành Zeelandia bắt đầu một loạt công trình lớn, dùng tiền công hậu hĩnh, chiêu mộ rất nhiều lao động địa phương.

Tiền công thôn Cao Gia đưa ra cao hơn người Hà Lan rất nhiều.

Những thổ dân từng thần phục người Hà Lan này càng dễ dàng tiếp nhận chuyện "làm công nhân" hơn so với những thổ dân trong núi, rất dễ dàng từ công nhân của người Hà Lan chuyển thành công nhân của thôn Cao Gia.

Công cuộc kiến thiết rầm rộ bắt đầu.

Còn hạm đội lớn của thôn Cao Gia lại giương buồm ra khơi, hướng về phía thành trì của người Tây Ban Nha ở phía bắc đảo Di Châu...

Mấy ngày sau, người Tây Ban Nha cũng bị đuổi khỏi đảo Di Châu.

Bảo Đảo rốt cuộc tuyên bố giải phóng toàn bộ! Do vương quốc Đại Đỗ và dân đoàn thôn Cao Gia liên hợp quản lý.

...

Ngay lúc tình hình đảo Di Châu phát triển vượt bậc...

Vương tử của vương quốc Đại Đỗ, Cam Tử Hạt Mã Lộc, mặc một bộ trang phục võ lâm kiểu người Hán do Trịnh Thành Công tặng, lên "tàu Bình Di" do Trịnh Thành Công phụ trách, trải qua một phen vất vả vượt biển, rốt cuộc đến được bến tàu Định Hải Chu Sơn.

Tuy là cư dân trên đảo, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Cam Tử Hạt Mã Lộc đi tàu, lại còn là một chuyến đi dài như vậy, thật sự khiến hắn hơi chịu không nổi.

Trên đường mưa gió bập bềnh, tàu lớn lắc lư, khiến Mã Lộc nôn hết mật xanh mật vàng, may mà đứa trẻ nguyên thủy đủ cứng cáp, giống như Ngạch Triết năm đó, có hành hạ thế nào cũng không chết được, cuối cùng cũng bình an vô sự đến được đích đến.

Giây phút nhìn thấy bến tàu Định Hải Chu Sơn, linh hồn bé nhỏ của Mã Lộc như bị bạo kích.

Nhà cửa!

Rất nhiều nhà cửa!

Nhiều hơn nhà cửa trong thành Nam Đồn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa toàn là nhà xi măng kiên cố bền chắc, toà nào toà nấy vững chãi.

Mã Lộc biết, loại nhà kiên cố này có thể chống chọi được bão tố, còn thần dân vương quốc Đại Đỗ, thường thường vì một trận bão tố mà mất đi nhà tranh của bọn họ...

Đường phố sạch sẽ ngăn nắp, còn hơn cả thành Nam Đồn, trên đường xe cộ nườm nượp, rất nhiều tiểu thương bày đủ loại hàng hoá rao bán.

Sự phồn hoa của thương nghiệp đó cũng không phải thành Nam Đồn có thể so sánh được.

Mã Lộc lộ ra dáng vẻ chưa từng thấy bao giờ, kinh ngạc há hốc mồm: "Hoá ra bên các người lại giàu có như vậy. Chênh lệch giữa chúng tôi và các người cũng thật lớn a."

Trịnh Thành Công cười nói: "Trước kia chúng tôi cũng rất nghèo, sau này Thiên Tôn lão nhân gia đến, chúng tôi mới giàu có lên."

"Bánh nướng đây, một văn tiền hai cái bánh nướng." Một người đàn ông dáng người thấp bé đang ra sức rao hàng bên đường: "Bánh nướng đây."

Trịnh Thành Công trả một văn tiền, mua hai cái, đưa cho Mã Lộc một cái, hai người vừa đi vừa nhai, thơm phức, ăn đến nỗi Mã Lộc không dừng miệng được.

"Ở đây, chỉ cần muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể mua được ở ven đường." Trịnh Thành Công nói: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tiền."

Mã Lộc: "Ta đã học được ở thành Nam Đồn rồi, chỉ cần chăm chỉ làm việc thì sẽ có tiền, đúng không?"

"Đúng!" Trịnh Thành Công: "Ai cũng như nhau, ở chỗ ta, mọi người dùng lao động để đổi lấy thù lao."

Mã Lộc: "Kỳ thật trong bộ lạc của ta cũng vậy, chỉ là... Bọn ta chưa từng tổng kết chuyện này ra."

Trịnh Thành Công: "Ngươi vậy mà biết dùng từ tổng kết."

Mặt Mã Lộc hơi đỏ lên: "Học theo ngươi đấy."

Trịnh Thành Công: "Đến đây rồi thì không cần học theo ta nữa, bên này có trường học rất tốt, đi thôi, ta dẫn ngươi đến báo danh."

Trường học lợi hại nhất trên đảo Chu Sơn đương nhiên là "Trường Hàng Hải Chu Sơn" do Lý Đạo Huyền tự mình làm hiệu trưởng, nhưng đó là trường quân đội, hiển nhiên không đủ dùng.

Trên đảo còn có một trường học bình thường, tên là "Trường con cháu nhân dân Chu Sơn", học sinh trong đó đa số là con em công nhân làm việc trên đảo Chu Sơn, đúng rồi, còn có nông dân nữa, đất đai trên đảo tuy không nhiều, nhưng trồng một ít ruộng nhỏ vẫn được.

Trường con em hiện tại có lớp tiểu học, lớp sơ trung, lớp cao trung đang trong quá trình xây dựng, hiện tại lực lượng giáo viên còn hơi thiếu hụt.

Trịnh Thành Công dẫn Mã Lộc đến cổng trường, đang định giới thiệu hắn đi vào thì ông lão gác cổng cười, đánh giá Mã Lộc từ trên xuống dưới một lượt, vui vẻ nói: "Không cần nói ta cũng đoán được, đây là con của thợ săn nhỉ?"

Mã Lộc: "Ái chà! Đúng đúng đúng, cháu là con nhà thợ săn. Lão tiên sinh ngài thật tinh mắt, sao nhìn ra được vậy?"

Ông lão gác cổng cười nói: "Nhìn màu da này, vóc người này của cậu, không phải con nhà thợ săn thì là gì? Cậu nhất định đánh nhau rất giỏi nhỉ! Không được bắt nạt bạn học đâu đấy."

Mã Lộc lộ ra nụ cười ngại ngùng: "Không dám."

Ông lão gác cổng: "Giọng điệu nói chuyện của cậu kỳ lạ thật, đến từ đâu vậy?"

Mã Lộc lúng túng: "Chuyện này..."

Trịnh Thành Công cười nói: "Đại gia, ông đừng làm khó hắn nữa, hắn là du học sinh đấy, chuẩn bị nhập học lớp 1 tiểu học."

"Du học sinh?" Ông lão gác cổng: "A? A?"

Đứa nhỏ lớn như vậy, du học lại học từ lớp 1 tiểu học sao?

Ông lão gác cổng hoàn toàn không hiểu nổi!
Bình Luận (0)
Comment